Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 54: Quên mất bản thân là thứ gì
Cập nhật lúc: 2025-10-31 17:18:30
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7AVO0fjEk3
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Uyên dọa cho co rụt cổ , một tiếng cũng dám hé.
Rất may, Tiêu Túng ý định chất vấn tại chỗ, để câu đó xong, rảo bước rời .
Tô Dao điều đổi sang một chiếc xe khác. Dù Tiêu Túng vì cứu cô mà đến, nhưng cô vẫn ghi nhớ một chút của , nên phá hỏng chuyện giữa và Tần Phương Niên.
bước tới bên xe, Kim Cẩn kéo cửa xe : "Tiểu thư Tô, mời lên xe."
Tô Dao chút ngượng ngùng: " chiếc bên cạnh …"
Lời còn dứt, cô thấy Tiêu Uyên theo Tần Phương Niên lên chiếc xe kế bên, cô nhịn gọi một tiếng: "Tiểu thư Tần."
Tần Phương Niên như thấy, tự đóng cửa xe .
Cô đờ tại chỗ, nhất thời nên .
Trong xe bỗng vang lên tiếng gõ, cô ngoảnh đầu , liền thấy Tiêu Túng đang ánh mắt thiện ý cô.
"Không lên thì thể bộ về."
Tô Dao cảm thấy thực sự thể chuyện đó, do dự một chút cũng trèo lên xe, thành khẩn xin : " vốn định sang chiếc xe bên ."
Đốt ngón tay Tiêu Túng kêu răng rắc một tiếng. Tô Dao xem là mù ?
Sợ , còn đặc ý cho ?
"Về nhà ngay lập tức đổi cho chiếc xe khác."
Hắn lạnh lùng lệnh, đó thèm để ý tới Tô Dao nữa, tựa lưng lên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Tô Dao thở dài, cô nhớ chiếc xe của Tiêu Túng ở Hải Thành mấy chiếc, đổi thật đáng tiếc.
cô cũng tư cách can dự chuyện của Tiêu Túng, điều mở miệng nữa, chỉ đưa tay thương lên ấn chặt vết thương ở thái dương. Khoảng là do hai ngày nay liên tục bệnh tật hành hạ, cơ thể chịu nổi, lâu ý thức cô mơ màng, thể kiềm chế nghiêng .
"Đừng giả vờ ngủ."
Tiêu Túng lạnh giọng mở miệng, thấy Tô Dao phản ứng, lúc mới đưa tay đỡ lấy cô một cái, đỡ cô dựa vai .
"Xem mặt của Uyên Uyên mới cho em dựa đó, nhất đừng suy nghĩ lung tung."
Hắn trầm giọng giải thích một câu. Kim Cẩn từ kính chiếu hậu liếc một cái, nhịn lắc đầu, ngủ , cho ai nữa.
"Anh lắc đầu cái gì?"
Giọng lạnh băng của Tiêu Túng lập tức vang lên.
Kim Cẩn: "…"
Ngài thuộc loài ch.ó ?
Không, ch.ó còn nhạy như ngài.
Cử động nhỏ cũng .
"Hạ quan lẽ cần nghỉ phép, gần đây cổ luôn đau."
"Hừ."
Tiêu Túng bật một tiếng lạnh khó hiểu, nhưng truy đến cùng nữa, chỉ đổi chủ đề: "Điều tra động tĩnh mấy ngày nay của Tiêu Uyên."
"Hạ quan sai tra , chờ chúng về, hẳn là cũng sắp xong."
Tiêu Túng lúc mới nhắm mắt .
Xe chạy như bay, bao lâu rẽ soái phủ.
Tiêu Túng đặt Tô Dao xuống, dậy bước xuống xe. Khoảng là cảm giác bên cạnh thiếu một rõ rệt, Tô Dao bỗng mở to mắt, thấy tới nơi, cũng theo đó bước xuống xe.
Trông thấy dáng vẻ của cô, những hầu vô cùng kinh ngạc, vội vàng gọi điện thoại mời bác sĩ tới.
Cùng lúc với bác sĩ bước , là do Kim Cẩn phái điều tra.
Chuyện của Tiêu Uyên dễ tra, dù ở tuổi cô bé cũng học cách che giấu.
Nhìn mấy dòng chữ đen giấy trắng ghi động tĩnh mấy ngày nay của Tiêu Uyên, sắc mặt Tiêu Túng đen sầm thấy rõ.
Trên xe, từng suy đoán, kết quả nhất là Tô Dao bỗng hứng lên, xin nghỉ cho Tiêu Uyên, dẫn cô bé ngoài dạo chơi; kết quả tệ nhất là cô bé lừa, theo biểu tình.
kết quả còn tệ hơn tưởng tượng, cô bé liên tục mấy ngày đến lớp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-54-quen-mat-ban-than-la-thu-gi.html.]
"Thảo nào bài vở của em theo kịp? Không học biểu tình? Em sợ bản lớn lên lắm ?"
Tiêu Uyên mắng cho co rụt cổ, nhưng nghĩ tới điều gì, cô bé bỗng dũng khí: "Em sai, điều kiện hòa đàm truyền , nếu đồng ý chính là bán nước cầu vinh."
Ánh mắt Tiêu Túng âm trầm xuống, nhưng vẫn kìm nén sự tức giận: "Uyên Uyên, em còn nhỏ, nhiều chuyện hiểu, Tổng thống đưa quyết định như , đạo lý của ngài. Việc em cần bây giờ là sách, lớn lên, những chuyện khác liên quan đến em."
"Em !"
Cô bé ngẩng đầu Tiêu Túng: "Trong sách , hưng vong của đất nước, mỗi dân đều trách nhiệm, thể liên quan đến em?"
"Nói ?"
Giọng điệu Tiêu Túng nghiêm khắc hẳn lên. Vốn dĩ kiên nhẫn, Tiêu Uyên mới sống c.h.ế.t gây đại họa, thực sự thể nhịn nữa.
"Về phòng kiểm điểm, xong mới ."
Nhìn Tiêu Túng thực sự tức giận, Tô Dao đẩy vị bác sĩ đang xử lý vết thương cho cô , kéo Tiêu Uyên: "Uyên Uyên, em lên lầu ."
Tiêu Uyên vung tay cô : "Em lên, em căn bản sai!"
Cô bé Tiêu Túng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: "Tại nước ngoài thể ngang ngược ở chỗ chúng ? Anh giỏi như , mà hôm nay, căn bản dám g.i.ế.c . Đại ca, căn bản dám g.i.ế.c bọn họ!"
Tiêu Túng tức giận đến run : "Anh dám? Lão tử g.i.ế.c địch lúc em còn chào đời? Em cho rằng đ.á.n.h trận dễ dàng lắm ? Đánh trận cần lấy mạng để lấp ?"
"Em sợ c.h.ế.t!"
Tiêu Túng câu của Tiêu Uyên chọc giận, nhưng ánh mắt tĩnh lặng xuống: "Xem thực sự quá nuông chiều em , khiến em trời cao đất dày. Quản gia, đem roi trừng giới tới!"
Quản gia sững sờ, theo phản xạ định mở miệng xin tha, nhưng một ánh mắt của Tiêu Túng dọa cho lùi hai bước.
Ông dám nữa, chỉ thể lấy roi.
Tô Dao chút sốt ruột, Tiêu Uyên từ nhỏ đến lớn vẫn từng đánh.
Cô vội vàng kéo Tiêu Uyên: "Uyên Uyên, Thiếu soái cũng vì em ."
Tiêu Uyên bướng bỉnh chịu mở miệng.
"Uyên Uyên."
Tô Dao vô thức tăng nặng giọng điệu, nhưng vô dụng.
"Đưa tay ."
Giọng lạnh lùng đầy nặng nề của Tiêu Túng vang lên. Không lúc nào, Quản gia đem roi tới.
Cả hai đều cứng , Tô Dao sốt ruột liếc Tiêu Uyên. Tiêu Uyên rõ ràng cũng sợ, Tô Dao thấy rõ cô bé run lên.
cô bé vẫn nghiến răng chịu mở miệng, chỉ run rẩy đưa tay .
Tô Dao thể hiểu nổi, dù Tiêu Uyên thỉnh thoảng ngang bướng, nhưng thực là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hôm nay rốt cuộc là thế nào?
Sắc mặt Tiêu Túng cũng càng khó coi, ngay lúc nãy, còn nghĩ Tiêu Uyên là trẻ con, thể quá tính toán.
Vân Vũ
bây giờ đổi ý , tính tình bướng bỉnh như , dạy dỗ nữa, nhất định sẽ gây đại họa.
Roi trừng giới dày nặng vung lên theo gió rơi xuống, "bốp" một tiếng đục, chỉ một cái, mắt Tiêu Uyên đỏ lên.
Tô Dao nỡ mặt chỗ khác, nhưng Tiêu Túng như lực của , một cái một cái.
Tiêu Uyên càng kêu lên tiếng nào, sắc mặt càng khó coi, lực đ.á.n.h cũng càng nặng.
Nhìn thấy tay Tiêu Uyên sưng lên, Tô Dao nhịn nữa, một tay nắm lấy roi: "Thiếu soái, ."
"Tránh ."
Tiêu Túng sắc mặt âm trầm, uy nghiêm của cho phép bất kỳ ai trái ý.
Tô Dao tính , nhưng đ.á.n.h thêm nữa sẽ tổn thương đến xương.
"Thiếu soái, sẽ dạy dỗ cô thật , đảm bảo."
"Em, dạy dỗ nó?"
Tiêu Túng chậm rãi lặp một câu, đó như thấy chuyện lớn nhất thiên hạ, bật nhạt. Hắn ngoảnh đầu , mặt đầy chế nhạo: "Tô Dao, chăm sóc Uyên Uyên mấy năm, em quên mất bản là thứ gì ? Em tư cách gì để quản nó?"