Thiếu Soái Điên Cuồng Chiếm Lấy Cô - Chương 111: Vị ngọt anh mang đến
Cập nhật lúc: 2025-11-19 14:41:53
Lượt xem: 144
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảnh Nguyên Câu đến thì chịu .
"Mời thần dễ, đuổi thần khó", vị thần của , mời mà tự đến, đuổi đuổi , Nhan Tâm đối diện với còn gì để .
Hắn ngủ ở đây.
Sáng hôm , Trình Tẩu trổ hết tay nghề gia truyền, mấy món điểm tâm mì sợi cho bọn họ ăn sáng.
"Bà nấu ăn thật khéo." Cảnh Nguyên Câu đối diện với tô mì sợi thịt lươn, khen ngợi hết lời.
Mì sợi thịt lươn của Trình Tẩu, tươi ngon tanh, ngấy, Nhan Tâm cũng thích.
Cảnh Nguyên Câu ăn hết hai tô lớn.
Nhan Tâm với : "Về già sẽ phát phì đấy. Mì sợi là thứ dễ béo nhất, mà dễ dàng ăn hết hai tô to như chậu."
Đáng tiếc, kiếp từng gặp , ở tuổi ba mươi trông như thế nào.
Liệu là một gã béo ú ?
Giá như lúc từng gặp thì , bây giờ thể châm chọc vài câu cho .
Nhan Tâm cảm thấy hối tiếc.
Cảm giác "hối tiếc" khiến cô giật . Tại cô hối tiếc vì kiếp gặp ?
Hắn là gì chứ? Không gặp , chính là phúc khí của cô!
Phần lớn những phiền não của cô từ khi trọng sinh đến nay đều là do mang đến.
"... Béo một chút . Một vị tướng quân to béo, chỉ cần im một chỗ cũng đủ uy h.i.ế.p ." Cảnh Nguyên Câu .
Lại thêm, "Ông nội đến c.h.ế.t cũng béo, ba cũng phát tướng, e rằng cũng khó mà béo lên . Em thất vọng ."
Nhan Tâm: "Cũng thất vọng lắm."
— Đã kỳ vọng gì với , thì gì thất vọng?
Trình Tẩu thấy hai bọn họ cãi , giống như một đôi vợ chồng trẻ, nhịn thầm.
"Nếu mà béo thành một hòn thịt , Tâm Tâm, em lên vai , khỏi cửa là cõng em luôn. còn vững hơn cả xe ." Cảnh Nguyên Câu .
Nhan Tâm: "!"
Cảnh Nguyên Câu cao, vai rộng và bằng phẳng. Nếu mà béo đến hơn hai trăm cân, thật giống như một bức tường, đúng là thể lên vai .
Chỉ nghĩ thôi, thấy thật kinh khủng, nhất đừng béo.
Đến giờ Nhan Tâm vẫn hiểu, Đốc quân và Phu nhân những nhân vật như , nuôi dạy một đứa con trai thô lỗ như tên thổ phỉ .
Hắn năng việc, vô cùng thô tục.
Thịnh Viễn Sơn, cũng do Phu nhân nuôi dưỡng, văn nhã nhã nhặn, mưu lược hơn , là một dạng khác.
Cho nên cái đức tính của Cảnh Nguyên Câu, là do tự , liên quan gì đến cha .
Mấy lời của Cảnh Nguyên Câu khiến Nhan Tâm im lặng lâu, nhưng những khác đều bật .
Không khí trong sân viện trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
Sau bữa sáng, Nhan Tâm giục , Cảnh Nguyên Câu nhúc nhích.
Phùng Ma lấy một ít sữa bò, cho con ch.ó nhỏ mà Cảnh Nguyên Câu gửi đến uống.
Nhìn kỹ con ch.ó con màu đen ánh sáng ban ngày, vẫn thấy .
Bộ lông xù xì rối rắm, đôi mắt cũng sáng lắm, còn loạng choạng.
"... Đây là giống ch.ó gì ?" Bán Hạ cũng hỏi Nhan Tâm.
Nhan Tâm: "Chó ."
Lại , "Nó bệnh ?"
Mấy trong sân viện, bao gồm cả Phùng Ma, đều từng nuôi ch.ó mấy.
Con ch.ó mà Thịnh Viễn Sơn tặng, khi bế về thể ăn uống bình thường, giống con vẻ ủ rũ như bệnh.
Cảnh Nguyên Câu bên cạnh .
"... Nó bệnh thật ?" Nhan Tâm hỏi .
Cảnh Nguyên Câu cúi , nắm lấy gáy nó, xách con ch.ó nhỏ lên: "Không bệnh, ch.ó con đều như cả. Cho nó uống một ít sữa bò , thật thì sữa dê cũng ."
Nhan Tâm: "Hay là mang về ."
Cảnh Nguyên Câu vui: "Con ch.ó do tặng, thể ở ?"
Nhan Tâm: Vì con ch.ó đó .
"Nuôi thêm vài ngày nữa, sẽ thôi. Chó con đều hết." Cảnh Nguyên Câu chắc chắn.
Hắn từ Thái Thương trở về, cũng nhiều việc ở quân chính phủ đang chờ .
Buổi sáng lảng vảng bên Nhan Tâm hai tiếng đồng hồ, Phó quan trưởng Đường Bạch của gọi điện thoại đến chỗ Nhan Tâm, rằng Đốc quân đang tìm .
Cảnh Nguyên Câu lúc mới lưu luyến rời .
Nhan Tâm và Phùng Ma cùng nghiên cứu con ch.ó nhỏ màu đen.
"Có nên đặt tên cho nó ?" Bạch Sương dường như thích con ch.ó đen hơn một chút, cũng xổm bên cạnh .
Nhan Tâm: "Hay gọi nó là Tiểu Hắc?"
Không cô qua loa, mà là con ch.ó run rẩy yếu ớt, Nhan Tâm lo lắng nó nuôi .
Nhỡ nuôi c.h.ế.t, đều sẽ buồn.
"Cũng ." Phùng Ma và Trình Tẩu ý của cô, đồng ý.
Bán Hạ thì : "Có đơn giản."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-dien-cuong-chiem-lay-co/chuong-111-vi-ngot-anh-mang-den.html.]
Bạch Sương mấy hài lòng: "Tiểu thư, thể gọi nó là 'Uy Mãnh Tướng Quân'."
Nhan Tâm: "..."
Phùng Ma thực sự sợ con ch.ó c.h.ế.t, Nhan Tâm sẽ buồn, nên dò hỏi xem hầu nào ở Khương gia nuôi chó.
Có một đàn ông ở cổng, nhà từng nuôi hai con chó, đẻ bốn lứa.
Phùng Ma dùng giỏ xách bỏ Tiểu Hắc , mang cho hầu đó xem.
Người đàn ông đó xong, : "Sao kiếm con ch.ó như thế ?"
"Nuôi sống ?"
"Cũng đến nỗi, thời tiết nóng, nuôi ." Người đàn ông , "Con ch.ó mới mở mắt, chắc chắn mới sinh đầy năm ngày, mang về sớm thế gì? Nhà nuôi chó, đầy tháng mới đem cho khác."
Phùng Ma: "..."
Bà mang giỏ xách về.
Bà thành thật kể với Nhan Tâm và .
Nhan Tâm giật : "Mới sinh bốn năm ngày thôi ?"
— Thảo nào trông nó thế.
Cũng chẳng trách Cảnh Nguyên Câu dùng sữa bò để nuôi.
"Đồ khốn nạn." Nhan Tâm nhỏ giọng c.h.ử.i một câu, "Hắn thể đợi con ch.ó đầy tháng ?"
Bán Hạ : "Tiểu thư, đây là ch.ó lớn đấy. Mới sinh năm ngày, dài gần bằng lưng của Nhuệ T.ử ."
Nhan Tâm cũng so sánh.
Cô phát hiện kinh ngạc, đúng là chiều dài gần bằng Nhuệ Tử.
Rốt cuộc sẽ lớn thành một con vật khổng lồ đến mức nào?
Đây là ch.ó ?
Trình Tẩu : "Nếu đợi đầy tháng mới tặng, con ch.ó lớn , e rằng tiểu thư sẽ ."
Nhan Tâm: "..."
Cảnh Nguyên Câu là lỗ mãng, mà là Nhan Tâm một phen bất ngờ.
Bạch Sương thì : "Em mà, Uy Mãnh Tướng Quân dạng tầm thường."
Nhan Tâm đối với việc , còn gì để .
Bạch Sương thích con ch.ó đen, ngày nào cũng ngoài mua thịt cho nó.
Nhan Tâm đặc biệt cấp một khoản tiền cho Bạch Sương, coi như "tiền ăn" của Tiểu Hắc.
Chưa đầy mấy ngày, Nhan Tâm phát hiện Tiểu Hắc vững, mắt sáng hơn, lông cũng mượt mà hơn, kỹ thấy lưng nó dài thêm một chút.
Cô chợt nhớ đến lời Cảnh Nguyên Câu , sẽ tặng cô một con ch.ó lớn, nuôi đến hơn một trăm cân, thể hạ gục hai đàn ông trưởng thành...
Tiểu Hắc đúng là nên gọi là Uy Mãnh Tướng Quân, nếu thì oan cho nó quá.
Nhan Tâm cam tâm nuôi dưỡng Tiểu Hắc.
Trong sân hai con chó, đùa giỡn c.ắ.n xé lẫn , ngay cả Nhuệ T.ử cũng vui vẻ hơn, Nhan Tâm đương nhiên cũng mừng.
Ngày tháng trôi qua như vài hôm.
Cảnh Nguyên Câu vẫn bận, nhưng nhớ cô, nên gọi điện cho cô.
Nhan Tâm húng hắng ho - gì nghiêm trọng, chỉ là mùa thu khô hanh.
"Đã uống t.h.u.ố.c ?" Cảnh Nguyên Câu hỏi cô trong điện thoại.
Nhan Tâm: "Không đến mức nghiêm trọng thế, bọn em chỉ cần nấu một ít lê hấp đường phèn ăn là ."
Cảnh Nguyên Câu gì.
Chiều hôm đó, đầu bếp bên phía Cảnh Nguyên Câu mang đến một hộp đồ ăn.
Bên trong một bát to, hầm một bát lê hấp đường phèn.
Cảnh Nguyên Câu dùng hết khả năng để đối với cô.
Nếu Nhan Tâm , nếu động tay động chân mỗi gặp mặt, thì Nhan Tâm thừa nhận, đối với cô .
là, luôn khó thể trở thành một quân tử, là một .
Nhan Tâm uống lê hấp đường phèn, cảm thấy trong phổi dịu nhiều.
Cô một giấc mơ , ngủ yên.
Sau tiết Trùng Dương, trời ngày một lạnh hơn. Mấy ngày mưa thu, ban đêm se lạnh.
Hôm đó trời hiếm hoi hửng nắng, Nhan Tâm khi ăn tối, định dạo gần đó, Bạch Sương cùng cô.
Hai họ , bỗng trông thấy một , lén lút trèo tường, định chui con hẻm bên phía Nhan Tâm.
Nhan Tâm liếc Bạch Sương.
Bạch Sương huýt sáo một tiếng.
Vị phó quan trong bóng tối lập tức đuổi theo bóng đó.
Sau đó, Nhan Tâm thấy tiếng một cô gái trẻ: "Thả , là ai ? Ái chà, đau quá."
Tiếng bước chân vang lên.
Vân Vũ
Nhan Tâm về phía đó một lúc, vị phó quan mới hớt hải tóm một thiếu nữ trẻ.