Thiếu Soái Điên Cuồng Chiếm Lấy Cô - Chương 167: Hơi ấm của cậu trao
Cập nhật lúc: 2025-11-20 03:08:39
Lượt xem: 119
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phu nhân đến chùa Long Hoa ở ngoại thành thắp hương.
"Khi Nhu Trinh học, thắp cho nó một ngọn đèn trường minh tại chùa Long Hoa, cầu mong nó bình an." Phu nhân .
Cảnh Nguyên Câu lên tiếng: "Nó học, quyên góp một khoản tiền lớn cho trường; cử tới tám chăm sóc nó, sắm cả nhà cửa. Thậm chí còn mua một nhà máy, kết giao với các mối quan hệ ở Luân Đôn. Như , Nhu Trinh còn gì mà bình an nữa chứ?"
Phu nhân: "..."
Đốc quân Cảnh ho nhẹ, trừng mắt con trai: "Ngươi dám đối đáp với ngươi mặt ?"
Cảnh Nguyên Câu lập tức : "Con ý đó. Con chỉ , việc Nhu Trinh bình an , chuyện của Phật tổ, phiền đến ngài?"
Thịnh Nhu Trinh mím môi .
Cô với Cảnh Nguyên Câu: "Đại ca, đây là tấm lòng của . Anh còn đấy thôi, chùa Long Hoa món trai giản ngon, vốn thích; hôm qua, một tiểu sa di đến tặng điểm tâm, với rằng hồng mai núi nở rộ. Mẹ dẫn chúng chơi, ăn uống, thưởng mai."
Cảnh Nguyên Câu: "Vậy thì quả thật liên quan gì đến Phật tổ."
Phu nhân cũng .
Đốc quân liền : "Hiếm khi cuối năm rảnh rỗi, cả nhà cùng ngoài dạo chơi ."
Lại thêm, "Gọi cả Viễn Sơn nữa. Tâm Tâm, Nam Thù, hai đứa cũng theo."
Nhan Tâm và Trương Nam Thù đều đồng thanh .
"Mỗi độ hồng mai nở rộ, chùa Long Hoa một loại dầu dưỡng tóc chiết xuất từ hoa mai. Phương pháp chưng cất của họ khác biệt, dầu dưỡng tóc thơm lắm, các xưởng trong thành sánh kịp." Phu nhân .
— Rất nhiều chuyện thú vị.
Chùa Long Hoa ở ngoại thành, xe đến mất một tiếng.
Đường bên ngoài thành , xóc nảy đến mức ngất . Nhan Tâm và Trương Nam Thù chung một chiếc xe, cô suýt nữa thì nôn hết bữa sáng.
Đến chân núi, các nhà sư chờ sẵn, khiêng theo kiệu mềm, định đón Đốc quân và đoàn tùy tùng.
phu nhân từ chối.
Bà : "Không khí trong núi , ngửi một chút lợi cho sức khỏe. Ta leo lên."
Mấy bắt đầu leo núi, phía một tiểu đội hộ vệ theo.
Thịnh Nhu Trinh khoác tay phu nhân, Nhan Tâm và Trương Nam Thù phía họ.
"Mệt thì , kiệu mềm theo đấy. Đừng cố." Cảnh Nguyên Câu với Nhan Tâm.
Nhan Tâm gật đầu.
Phu nhân lên núi cầu phúc, chùa Long Hoa từ chối các Phật t.ử khác, dẹp sạch để chờ đón, nên đường núi chỉ đoàn của họ.
Trụ trì và đang chờ ở thềm đá cửa.
Sau khi chào hỏi lễ phép, trụ trì dẫn đại điện.
Trong đại điện đang một buổi lễ, mấy chục vị cao tăng trong chùa đều an tọa.
Nhan Tâm và chọn một chiếu, quỳ xuống bên cạnh, lắng tụng kinh.
Buổi lễ cầu phúc kéo dài tận hai tiếng đồng hồ, Đốc quân và các nam nhân rõ ràng kiên nhẫn; Trương Nam Thù cũng chịu nổi khổ cực, thỉnh thoảng sang Nhan Tâm bên cạnh.
Nhan Tâm nhắm nghiền mắt, thành tâm cầu khấn, cô đang cầu những gì.
Phu nhân cũng mệt mỏi, quỳ vững; Thịnh Nhu Trinh thỉnh thoảng đỡ bà.
Cả buổi lễ, chỉ một Nhan Tâm chuyên tâm, như nhập định .
Kết thúc, đều mệt, lên nhà khách nghỉ ngơi .
Thịnh Nhu Trinh giúp xoa bóp chân.
Phu nhân bảo cô: "Không cần con hầu hạ, con cũng mệt . Lát nữa con cũng gọi hầu xoa bóp chân ."
Thịnh Nhu Trân đáp: "Dạ ."
Trương Nam Thù vật xuống, mệt nửa c.h.ế.t.
Thịnh Nhu Trân dạo xung quanh, thấy Nhan Tâm đang dọn dẹp phòng khách của , vẻ gì là mệt mỏi.
"Chị, dạo một chút ? Mười hai giờ mới ăn cơm chay." Thịnh Nhu Trân hỏi cô.
Nhan Tâm: "Được."
Hai họ về phía .
Nhà sư đón tiếp, dẫn họ thăm quan các đại điện.
"Không bình thường hương khói ." Thịnh Nhu Trân hỏi.
Nhan Tâm: "Chắc là lắm."
Thịnh Nhu Trân: " . Tượng Phật trong chùa, tất cả đều là kim , nhà cửa cũng mới tinh."
Nhan Tâm gật đầu: "Thời thế , đều hoang mang, đến cầu thần bái Phật sẽ nhiều."
Thịnh Nhu Trân cô, hỏi: "Chị, lúc nãy lễ Phật, hình như chị đang cầu điều gì đó. Chị tâm nguyện gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-dien-cuong-chiem-lay-co/chuong-167-hoi-am-cua-cau-trao.html.]
"Có nhiều."
Thịnh Nhu Trân : "Là cầu tự ?"
Nhan Tâm lắc đầu: "Không ."
Thịnh Nhu Trân hỏi cô: "Nghe phu quân chị một đứa con trai, cũng coi là con của chị chứ?"
Nhan Tâm: "... Coi như ."
"Sao phu quân chị đến? từng gặp ." Thịnh Nhu Trân hỏi.
Nhan Tâm: "Ngày còn dài, em sẽ gặp thôi."
Thịnh Nhu Trân quan sát cô vài giây, : "Chị, tình cảm giữa chị và phu quân bình thường ?"
"Giá thú mù quáng, chỉ là hôn nhân thôi." Nhan Tâm .
Cô khéo léo với Thịnh Nhu Trân, giữa cô và chồng tình cảm.
Cuộc hôn nhân đó, vốn dĩ là do bà Phu nhân họ Khương tính toán cô.
"Em một câu, nếu đúng, chị đừng trách em." Thịnh Nhu Trân .
Nhan Tâm: "Em ."
"Em cảm thấy, hôn nhân là chuyện của một , mà là vợ chồng cùng cố gắng. Giống như soi gương . Chị mỉm với gương, gương cũng sẽ mỉm với chị." Thịnh Nhu Trân .
Nhan Tâm: "Em đúng."
— Đây là quan điểm của Thịnh Nhu Trân về hôn nhân của khác, cô tán thành ly hôn.
Kiếp , khi Nhan Tâm quen cô, Khương Tự Kiều vài bà , ít con riêng, và sống cùng Nhan Tâm.
Nhan Tâm và con trai sống riêng, trong nhà Trình Tẩu, Bán Hạ và vài hầu khác.
Nhắc đến hôn nhân, Thịnh Nhu Trân sẽ khuyến khích cô tranh giành trái tim chồng, : "Em chống lưng cho chị, chị cần sợ bất cứ ai. Vợ chồng là duyên phận tu hành, một khi đứt gãy, sẽ tổn hại nhiều đến vận may của một ."
Cô cho rằng ly hôn là sai trái.
Nếu Khương Tự Kiều đối xử với Nhan Tâm, Thịnh Nhu Trân sẽ dạy dỗ; nhưng nếu Nhan Tâm chủ động giao tiếp, cứ tránh né Khương Tự Kiều, thì đó là thất trách của Nhan Tâm.
Nhan Tâm tán thành với suy nghĩ đó của cô, nhưng vẫn tôn trọng con cô.
Mỗi cách nhận vấn đề khác .
Chỉ là, dù là kiếp kiếp , Nhan Tâm đều cảm thấy cuộc hôn nhân của là sai lầm.
Hôn nhân là tấm gương, tuyệt đối cứ mỉm là thể đổi lấy thiện ý.
Cô tranh luận với Thịnh Nhu Trân.
Hai họ dạo, từ xa trông thấy một , đang chậm rãi bước tới.
Giữa tiết đông giá rét, mặc một chiếc áo choàng dài đến mắt cá chân. Dáng cao lớn, vai rộng, da trắng, dù mặc chiếc áo choàng dài như vẫn toát lên khí chất khác thường.
"Cậu." Thịnh Nhu Trân gọi .
Thịnh Viễn Sơn bước tới từ tốn: "Cậu dạo chút thôi, hai đứa nghỉ ngơi ? Mệt cả buổi sáng ."
"Bọn cháu cũng dạo chút thôi." Thịnh Nhu Trân .
Kiếp , Thịnh Viễn Sơn c.h.ế.t sớm, khi Thịnh Nhu Trân về nước thì còn từ lâu.
Đây là một biến .
Sau khi trọng sinh, nhiều chuyện đổi.
"Nhu Trân, con về , chuyện với Tâm Tâm." Thịnh Viễn Sơn trực tiếp với cô.
Nhan Tâm nhớ đến giọt nước mắt của , lòng thắt , từ chối.
Tuy nhiên, cô rốt cuộc khiến khó xử mặt Thịnh Nhu Trân, đành cố nhịn.
Thịnh Nhu Trân đáp "Dạ ", rời .
"Có lạnh ?" Thịnh Viễn Sơn hỏi Nhan Tâm.
Anh rút từ trong n.g.ự.c áo choàng một chiếc tay sưởi nhỏ.
Vân Vũ
Nhan Tâm: "..."
Cô , cũng tay giấu trong n.g.ự.c áo là đang cầm một chiếc tay sưởi.
"Cho cháu."
Nhan Tâm đỡ lấy: "Con cảm ơn ."
"Tâm Tâm, nhờ cháu một việc, đường đột quá ." Thịnh Viễn Sơn .
"Cậu cứ ."