Thiếu Soái Điên Cuồng Chiếm Lấy Cô - Chương 168: Hôn Nhan Tâm trước mặt cậu
Cập nhật lúc: 2025-11-20 03:08:40
Lượt xem: 133
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió núi ào ào thổi, mang theo lạnh từ lớp tuyết trắng xóa, cuốn từ cửa chính điện.
Tượng Bồ Tát mạ vàng càng thêm nghiêm trang, lạnh lẽo.
Thế nhưng, biểu cảm mặt Thịnh Viễn Sơn dịu dàng đến mức phảng phất chút mơ hồ.
Hắn : "Tâm Tâm, đừng gọi là nữa, ?"
Tim Nhan Tâm thắt .
Cô hiểu ý của Thịnh Viễn Sơn.
Lần nước mắt của lên tất cả.
cô kinh nghiệm đối phó với chuyện kiểu . Không thể nào như Khương gia Nhị thiếu điều khiển cô, trực tiếp tát một cái.
• Kiếp , với tư cách là chủ tiệm thuốc, mỗi ngày khách tấp nập, cô cũng từng gặp những đàn ông tỏ tình với .
Nhan Tâm chồng, tất cả đều xử lý theo kiểu "kẻ hiếu sắc", mắng mỏ nghiêm khắc một trận thì cũng gọi tiểu tiểu t.ử cầm đòn gánh đuổi ngoài.
Đối diện với Cảnh Nguyên Câu, cô bất đắc dĩ; còn đối diện với Thịnh Viễn Sơn, cô chút hoảng sợ.
Trong sự hoảng sợ của cô, còn một tầng ý nghĩa sâu xa khác, đó là cô xứng.
Cô đức năng gì, xứng đáng để Thịnh Viễn Sơn bằng ánh mắt khác?
Cô chỉ là chút nhan sắc, tâm hồn cao thượng. Tâm hồn cô, mang theo thế tục, tầm thường và độc ác.
Cũng như Thịnh Viễn Sơn theo tiềm thức cảm thấy Nhan Tâm trong trắng như ngọc trai, Nhan Tâm cũng cảm thấy Thịnh Viễn Sơn thể thấu lớp vỏ bề ngoài, thăm dò tâm hồn của một .
Tâm hồn cô, chịu nổi sự dò xét.
Vì , khi Thịnh Viễn Sơn cô cao hơn một bậc, cô hoang mang.
"Cậu, …"
"Em gọi là , luôn cảm thấy cách em xa." Thịnh Viễn Sơn ngắt lời cô, "Gọi tên , ?"
Nhan Tâm cúi thấp tầm mắt.
Ánh mắt cô rơi xuống chiếc lò sưởi nhỏ đang cầm trong lòng bàn tay.
Lò sưởi từ pháp lam vẽ chỉ vàng, nhỏ nhắn tinh xảo, khiến làn da mu bàn tay cô trông càng trắng đến mức trong suốt, tựa tuyết, thể chiếc lò sưởi tan chảy.
Nhan Tâm ngẩng mặt lên, mắt Thịnh Viễn Sơn, khẳng định với : "Xin , thể."
Ánh mắt đen láy của Thịnh Viễn Sơn chợt tối sầm, trong chốc lát trở nên thăm thẳm khôn lường.
"Tại ?"
" với , định ly hôn." Nhan Tâm .
Thịnh Viễn Sơn: " bảo em ly hôn. Tâm Tâm, say mê những thú vui tầm thường nhất của thế tục, là kẻ tục."
" là." Nhan Tâm , "Cậu, chỉ là một kẻ tục. Cậu từ xa , sẽ thương xót. Nếu cho phép đến quá gần, sẽ thấy thối thể ngửi."
Thịnh Viễn Sơn sững sờ, đó bất lực một tiếng: "Em tự ti, ? khiến em tự ti ?"
Nhan Tâm im lặng.
Trong chốc lát, cô chợt nhớ đến Cảnh Nguyên Câu.
Khi ở bên cạnh Cảnh Nguyên Câu, cô luôn cảm thấy thật bất tài. Ở bên , chống lưng, cô cũng đến nỗi quá kém cỏi.
Cô sẽ tự ti. Đi uống rượu hạng kém, ăn cá thối, tìm kiếm những thú vui hạ đẳng nhất.
Bất kể phận cô là gì, cô đều tự tại.
Thịnh Viễn Sơn thì khác.
Dưới ánh mắt của , Nhan Tâm luôn cảm thấy hổ, cảm thấy quá cao, mà xứng.
Cảm giác đó, vô cùng khó chịu.
Bởi vì cô cần nhón chân, mới thể với tới .
Mà những ngày nhón chân, thì cực kỳ vất vả.
Nhan Tâm khổ một đời, kiếp cô sống một kiếp khổ khác.
Vân Vũ
Cô nhẹ nhõm. Như lời Cảnh Nguyên Câu , mặc áo mới, uống rượu mạnh, vướng víu giường, đơn giản mà tầm thường.
Cô trả lời thế nào, thì bước chính điện.
Cảnh Nguyên Câu bước lớn tiếng: "Tâm Tâm, sắp ăn cơm , chạy ?"
Bầu khí trong điện lập tức tiêu tan.
Ngoài hương trầm thơm ngát, còn gì khác, Nhan Tâm trong chốc lát trở về với hiện thực.
Cô cửa.
Cảnh Nguyên Câu cũng mặc một chiếc áo choàng dày cừu dày. Hắn đến gần, Nhan Tâm dường như cảm nhận luồng ấm tỏa từ .
Hắn cần cầm theo lò sưởi nhỏ, cũng thể mang ấm .
Trong lòng bàn tay , cầm một cành hồng mai.
Hương mai thơm ngát, át mùi trầm trong điện, lạnh lẽo và kéo dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-dien-cuong-chiem-lay-co/chuong-168-hon-nhan-tam-truoc-mat-cau.html.]
"Cậu cũng ở đây?" Cảnh Nguyên Câu , má lúm đồng tiền sâu.
Nét khổ mặt Thịnh Viễn Sơn kịp thu , , một lúc mới trả lời: "Đã đến giờ ăn cơm ?"
"Sắp ." Cảnh Nguyên Câu .
Hắn đến mặt Nhan Tâm, đưa cành hồng mai cho cô: "Tặng em, Tâm Tâm, cành nở nhất ngọn."
Hương mai the lạnh, xông khứu giác của Nhan Tâm, cô cảm thấy vô cùng khoan khoái.
"Cảm ơn đại ca." Cô khẽ.
"Nói chuyện gì với ?" Cảnh Nguyên Câu hỏi, vẫn mỉm , má lúm đồng tiền như thể đựng đầy một bát mật, ngọt lịm.
Tâm trạng .
Sự vướng víu đêm qua khiến thoải mái, tâm trạng cực kỳ .
"Không gì…"
Thịnh Viễn Sơn mặt , đáp lời: " đang với Tâm Tâm, bảo cô đừng gọi là nữa."
"Thế gọi gì?" Cảnh Nguyên Câu hỏi.
"Gọi 'Viễn Sơn'." Thịnh Viễn Sơn .
Sắc mặt Cảnh Nguyên Câu chợt nghiêm .
Hắn , nụ chút dữ tợn: "Sao vẫn chịu từ bỏ?"
"Nếu cô là vợ , sẽ từ bỏ. Không , tư cách bảo từ bỏ." Thịnh Viễn Sơn , "Tâm Tâm , cô sẽ ly hôn, cô tính theo ."
Cảnh Nguyên Câu Nhan Tâm.
Hồng mai tôn lên, làn da cô càng thêm trắng muốt hơn tuyết.
Dù son phấn, ngũ quan của cô vẫn cực kỳ đậm đà lộng lẫy, sóng mắt luôn ẩn chứa ba phần ướt át hơn .
Ánh mắt Cảnh Nguyên Câu Thịnh Viễn Sơn, nhưng tầm mắt phụ vượt qua mái hiên của chính điện, trông thấy vạt áo màu hồng phấn nơi hồ nước đình xa xa.
Hắn đột nhiên ôm lấy eo Nhan Tâm, cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
"Cậu, tính toán quan trọng gì? thích cô , thì nhòm ngó." Cảnh Nguyên Câu nhạt nhẽo .
Nhan Tâm sửng sốt, chiếc lò sưởi và cành hồng mai trong tay dường như giữ nổi.
Cô đẩy , lùi về phía mấy bước.
Thật là một tình huống buồn .
Cô hai đàn ông đang giận dữ, cảm thấy như một con hươu, thả bãi săn, cung cấp trò tiêu khiển cho vây bắt.
Cô lặng lẽ họ.
Kiếp , Thịnh Viễn Sơn c.h.ế.t sớm, còn cô từng gặp Cảnh Nguyên Câu.
Sự trùng sinh của cô, sớm chỉ một biến .
" thích các ." Nhan Tâm họ, "Bồ Tát ở , nếu lòng đổi , xin cho c.h.ế.t thây."
Cảnh Nguyên Câu thấy vẻ mặt từ bi uy nghiêm của tượng Bồ Tát mạ vàng, trong lòng hoảng hốt: "Tâm Tâm!"
Thịnh Viễn Sơn cũng biến sắc.
Lời thể bừa.
"Tâm Tâm, đây là Phật đường, kiêng kỵ." Thịnh Viễn Sơn .
Nhan Tâm: " từng từ chối đón nhận, cũng ý định giương đông kích tây. Những kẻ kiêng kỵ, là các ."
Cô bước ngoài.
Sự phẫn nộ của cô, cũng yên lặng và kín đáo. Cô ném chiếc lò sưởi xuống đất, cũng xé nát cành hồng mai.
Chỉ là bước chân nhanh, trở về phòng nghỉ.
Cảnh Nguyên Câu và Thịnh Viễn Sơn bước khỏi chính điện, mái hiên một lúc, hai cháu đều im lặng.
Cảnh Nguyên Câu lên tiếng : "Cậu, hôm nay quá đáng ."
Hắn cho rằng Thịnh Viễn Sơn chọc giận Nhan Tâm.
Thịnh Viễn Sơn : "Người quá đáng là . Nếu phóng túng ngang ngược, cô tức đến . Là đang điều bẩn thỉu với cô ."
Cảnh Nguyên Câu: " thích cô ."
"Từ nhỏ đến lớn, thứ gì thích, đều nhường cho ." Thịnh Viễn Sơn .
Bởi vì là , là trưởng bối.
Dù chỉ lớn hơn Cảnh Nguyên Câu năm tuổi.
"Đến lượt lùi một bước, nhường một ." Thịnh Viễn Sơn , " cũng thích cô ."
Đứng ở hồ nước đình xa xa, dùng kính viễn vọng nhỏ về phía , Thịnh Nhu Trinh chìm im lặng.