Thiếu Soái Điên Cuồng Chiếm Lấy Cô - Chương 236: Trách mắng Thịnh Nhu Trinh
Cập nhật lúc: 2025-11-21 03:47:19
Lượt xem: 140
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi nhà họ Cảnh đều túc trực bên cạnh Nhan Tâm.
Khoảng tám giờ tối hôm đó, cơn sốt cao của Nhan Tâm bắt đầu hạ, cô toát hết mồ hôi.
Hơn mười giờ đêm, cô tỉnh dậy thứ ba. Khác với hai , cô thực sự tỉnh táo, thể nhận , thể chuyện.
Hai , khi tỉnh dậy cô vẫn mơ màng mộng mị, nhãn cầu hầu như chuyển động.
Cảnh Nguyên Câu thấy cô như , liền nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn một cái: "Tâm Tâm, Tâm Tâm em tỉnh !"
Nước mắt , từng giọt lớn rơi xuống tay cô.
Nhan Tâm nhẹ nhàng mỉm với .
Phu nhân đầy kinh ngạc.
Thịnh Nhu Trinh cũng sửng sốt về phía , mắt gần như lồi .
Vân Vũ
Trương Nam Thù từng thấy Thịnh Nhu Trinh lộ vẻ mặt chấn động như .
Đốc quân tranh ở phía Trương Nam Thù, vỗ vỗ vai con trai: "Đừng đau lòng nữa, cha mà, Tâm Tâm sẽ c.h.ế.t ."
Lại , "Cô tỉnh, con đừng chắn ở đây nữa, gọi quân y đến ."
Ông gượng kéo Cảnh Nguyên Câu .
Thịnh Nhu Trinh liếc Đốc quân.
Nhan Tâm tỉnh nửa tiếng, mệt mỏi vô cùng, từ từ chìm giấc ngủ.
Mọi đều tranh ở chăm sóc cô.
Trương Nam Thù liền : "Chúng hãy phiên . còn trẻ, đêm nay thức trực. Phu nhân hãy về nghỉ ngơi, ngày mai đến ; , cùng Đại thiếu soái, Thịnh Lữ trưởng phiên trực đêm, phiên ban ngày."
Đốc quân: "Phu nhân, Tâm Tâm còn nguy hiểm, cần thời gian dưỡng thương từ từ, thể nóng vội. Phu nhân thể mệt đến phát bệnh ."
Phu nhân gật đầu: "Vậy cũng , ngày mai sẽ đến."
Lại hỏi quân y, "Cô thể ăn gì ?"
"Hai ngày nữa." Quân y đáp.
Phu nhân và Thịnh Nhu Trinh cùng rời .
Trên đường về, Đốc quân và Phu nhân chung một xe, Thịnh Nhu Trinh riêng xe của .
Trong bóng tối, cô siết chặt tay.
"Hóa , Đốc quân . Ông con trai đang ngoại tình, chuyện hèn hạ, mà ông mặc nhiên cho phép!"
Khi thấy Cảnh Nguyên Câu , trái tim Thịnh Nhu Trinh như vỡ vụn.
Người của cô vốn dã man như , s.ú.n.g trường đ.â.m xuyên cánh tay vẫn thể tự tìm quân y chữa trị, bao giờ than khổ.
Vậy mà .
Ngay mặt bao nhiêu !
Và làn sóng chấn động đó còn kịp lắng xuống, Thịnh Nhu Trinh phát hiện, Đốc quân đang che giấu cho Cảnh Nguyên Câu.
"Những đàn ông , lẽ nào đều ma ám ?" Thịnh Nhu Trinh thể hiểu nổi.
Thẩm mỹ của mỗi vốn khác .
Ví dụ như Khương Tự Kiều, cho rằng Nhan Tâm thô tục; Thịnh Nhu Trinh cũng cảm thấy, Nhan Tâm quá mỹ lệ, khó lên đại nhã chi đường, chỉ thể xếp hàng thất.
rõ ràng, Đốc quân và Cảnh Nguyên Câu nghĩ như .
Thịnh Nhu Trinh hiểu!
"Tại bọn họ hèn mọn đến ?" Thịnh Nhu Trinh thực sự thể nghĩ thông.
Ý nghĩ cứ ám ảnh lấy cô, khiến cô như vòng trong lối mòn.
Nếu Đốc quân mặc nhiên cho phép, khi Nhan Tâm ly hôn, lẽ nào thực sự thể gả phủ Đốc quân ?
"Trước đây, em gái Nhan Tâm, hình như tên là Nhan Uyển Uyển, cô cứu , liền đính hôn với cô . Bây giờ Nhan Tâm cũng cứu , thì …"
Thịnh Nhu Trinh run lên một cái.
Trở ngại duy nhất, là phận chồng của Nhan Tâm!
Thân phận chồng , nhất nên giữ mãi mãi.
Thịnh Nhu Trinh cảm thấy, bụng của Nhan Tâm nên to lên, m.a.n.g t.h.a.i con của Khương Tự Kiều, vĩnh viễn Tứ thiếu phu nhân nhà họ Khương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-dien-cuong-chiem-lay-co/chuong-236-trach-mang-thinh-nhu-trinh.html.]
"Phải , bây giờ ?" Bộ não Thịnh Nhu Trinh chuyển động hết tốc độ.
Đốc quân công nhận Nhan Tâm, yêu mến cô, sợi dây nhà họ Khương đủ chắc chắn, thế nào để ngăn cản Nhan Tâm ở ngoài cửa?
"Hãy tác động từ phía Mẹ! Nếu Mẹ đồng ý, chuyện sẽ mãi mãi thành." Thịnh Nhu Trinh nghĩ.
Người Mẹ cô để tâm nhất, ngoài trai , còn Thịnh Viễn Sơn.
Mà …
Thịnh Nhu Trinh hít sâu mấy , cô cần vạch kế hoạch thật , đặt Nhan Tâm giữa và , khiến Mẹ hoảng sợ.
"Sáng mai, tiên hãy đến chỗ Mẹ, cắm một cái gai ." Thịnh Nhu Trinh lên kế hoạch.
Cả đêm đó cô gần như ngủ .
Sáng sớm hôm , cô đến sân viện của Phu nhân.
Phu nhân dậy sớm, chải chuốt xong xuôi, tinh thần khá .
Thịnh Nhu Trinh đến, bà với cô: "Mẹ gọi điện cho quân y viện, đêm qua Tâm Tâm ngủ ngon, sáng nay còn thể rời giường."
Thịnh Nhu Trinh kinh ngạc: "Có thể rời giường?"
"Tự cô rời giường, là vận động nhẹ nhàng lợi cho vết thương, thể mãi, ruột và các thứ sẽ dính . Cô là thiếu thần y, quân y đều theo cô ." Phu nhân .
Nụ của Thịnh Nhu Trinh, gượng gạo.
Phu nhân hỏi Thịnh Nhu Trinh ăn sáng . Biết là , liền bảo cô cùng dùng bữa.
"... Mẹ, hôm qua t.h.ả.m thiết quá." Thịnh Nhu Trinh .
Phu nhân: "Ừ, cũng bất ngờ. Từ nhỏ nó thích . Lúc ba bốn tuổi, chân bong gân sưng to tướng, nó cứng rắn kêu một tiếng, bác sĩ còn khen nó chịu đựng giỏi. Mẹ còn tưởng nó là thằng ngốc."
Thịnh Nhu Trinh: "..."
"Mẹ, cảm thấy chuyện chút kỳ lạ ?" Cô hỏi.
Phu nhân: "Ám sát ? Đương nhiên là kỳ lạ ."
"Không, con là và chị. Anh ám sát lúc nửa đêm, lúc đó và chị đang ở cùng . Muộn như , hai họ gì?" Thịnh Nhu Trinh hỏi.
Phu nhân xong, im lặng đặt bát đũa trong tay xuống.
Sắc mặt bà trầm xuống.
Thịnh Nhu Trinh: "Mẹ, đừng tức giận. Anh chắc chắn giải thích, hãy hỏi…"
"Nhu Trinh, đang tức giận với con." Phu nhân ngắt lời cô, biểu cảm nghiêm túc thẳng.
Thịnh Nhu Trinh giật , đôi đũa trong tay suýt rơi xuống.
"Tâm Tâm đỡ đạn cho A Trọng. Mỗi chỉ một mạng, Nhu Trinh. Cô liều mạng, bây giờ vẫn thoát hiểm, con đang xúi giục chất vấn mối quan hệ của hai họ ?" Phu nhân hỏi.
Thịnh Nhu Trinh sợ đến mức môi trắng bệch: "Con , con …"
"Mẹ dạy con việc như , Nhu Trinh? Con do nuôi dưỡng, do Hạ Mộng Lan nuôi dưỡng." Phu nhân tức giận.
Thịnh Nhu Trinh nước mắt lã chã, lập tức quỳ xuống mặt bà: "Mẹ!"
Phu nhân bảo cô dậy, mà chằm chằm cô một cách nặng nề.
Không chỉ vì những lời sáng nay của cô, mà còn vì hành vi đây của cô, "cừu cũ hận mới", Phu nhân cảm thấy nếu bà nghiêm khắc với cô, cô sẽ chỉ phạm thêm nhiều sai lầm hơn.
Những lời của Thịnh Nhu Trinh, để trong lòng thì , căn bản cần thiết .
Cô chỉ , còn chọn đúng thời điểm thích hợp để .
"... Nhu Trinh, con thích A Trọng, đây con với . giữa với , cần duyên phận.
A Trọng với , nó chỉ xem con như em gái. Nhu Trinh, nếu con trân trọng tình mẫu t.ử hơn mười năm của chúng , thì chuyện hãy dừng ở đây." Phu nhân .
Thịnh Nhu Trinh quỳ bò vài bước, ôm lấy chân Phu nhân, nước mắt chảy đầy mặt.
Cô giải thích: "Mẹ, con bất kỳ chỗ dựa nào. Nếu cần con, con sẽ còn gì nữa."
Lại , "Mẹ, con thực sự thích , dùng hết tâm tư. Con nên ghen, tâm lý tiểu nữ nhi, quan tâm đến đại cục mới nghi kỵ và chị. Tất cả đều là của con."
Phu nhân đỡ cô dậy, lau nước mắt cho cô.
"Nhu Trinh, nếu con cứ chìm sâu như , con sẽ là Hạ Mộng Lan thứ hai. Đàn ông yêu con, dù con chân tình đến , trong mắt họ con cũng chỉ là kẻ điên."
Phu nhân , "Nhu Trinh, con tỉnh táo. Con đường thể ."