Thiếu Soái Điên Cuồng Chiếm Lấy Cô - Chương 264: Buôn Bán Tình Yêu
Cập nhật lúc: 2025-11-21 16:09:04
Lượt xem: 95
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhan Tâm tìm Ngũ thiếu phu nhân.
Ngũ thiếu gia Khương Hội Đồng căng thẳng, kéo Ngũ thiếu phu nhân phòng ngủ, viện cớ bảo cô áo.
"Vinh Vinh, em thế nào đúng ?" Ngũ thiếu gia hạ giọng, dịu dàng dỗ dành, "Tứ tẩu vì bản , cũng sẽ một chuyện mấy ho."
Ngũ thiếu phu nhân cúi thấp hàng mi: "Em ."
"Vinh Vinh, đợi chúng tiền, sẽ về quê mua trăm mẫu ruộng , những ngày sẽ thoải mái." Ngũ thiếu gia .
Phụ Dung trong mắt ngân nga một chút nước mắt: "Vâng."
"Đừng , đừng . Vinh Vinh, em đổi suy nghĩ. Thế đạo khác , ngoài mưu sinh là một nghề kiếm sống bình thường." Ngũ thiếu gia .
Anh dịu dàng lau nước mắt cho cô, đưa cô ngoài.
Bạch Sương sắc mặt lạnh nhạt, nhiều cảm xúc, dẫn Ngũ thiếu phu nhân Phụ Dung đến Tùng Hương Viện.
Trong Tùng Hương Viện quả nhiên bày sẵn một bàn tiệc ngon, chỉ chờ cô đến.
Nhan Tâm ăn với cô, chuyện phiếm.
"Tứ tẩu, chị ?" Phụ Dung thấy cô vòng vo, đành thẳng thắn hỏi.
"Ừ." Nhan Tâm đáp.
Sắc mặt Phụ Dung ảm đạm, buông đũa ngay ngắn, mắt Nhan Tâm.
"... Ngay cả Trình đường chủ cũng , con đường dễ . Không trẻ trung xinh là thể trở thành hoa khôi giao tế lớn . Phải thủ đoạn, phong tình. Rất nhiều nổi tiếng, bảy tám tuổi bán lầu xanh, học từ nhỏ. Thông thạo nhân tình, lễ nghĩa, là một ăn." Nhan Tâm .
Mặt Phụ Dung lập tức đỏ bừng: "Em còn …"
"Bước trường phong nguyệt, chỉ mỗi chuyện bán , bán là thứ thấp kém nhất. Còn buôn bán cảm xúc, buôn bán câu chuyện, buôn bán lương tri. Mỗi thứ, đều cần kinh nghiệm và đầu óc ăn. Vinh Vinh, bây giờ em còn đang tự biện hộ, em còn chẳng buông , thì thể ăn nên ?" Nhan Tâm .
Phụ Dung đó, sắc mặt ngây dại. Những vết đỏ mặt dần dần biến mất, gương mặt trắng bệch.
"Nếu em cần giúp đỡ, chị sẽ nghĩ cách giúp em." Nhan Tâm .
Phụ Dung năm nay mới tròn mười sáu tuổi.
Trong mắt Nhan Tâm, cô vẫn là một đứa trẻ. Trẻ con sẽ phạm sai lầm, sẽ bất lực, sẽ cần kéo một cái trong lúc khó khăn nhất của cuộc đời.
Kiếp , Nhan Tâm và Phụ Dung hầu như tiếp xúc, cũng chẳng ân tình gì.
Nhan Tâm tự nhủ đừng nhiều chuyện. cô luôn thể từ Phụ Dung, liên tưởng đến bi kịch của chính .
Họ cùng một phận: con dâu thứ của gia tộc họ Khương.
Nói là liên quan, nhưng cùng gả một gia môn, cùng chịu đựng sự bóc lột, giống như hai cái cây trồng cạnh : thì chẳng liên quan, nhưng rễ cây đất vướng .
Một khi cái cây tên Phụ Dung nhổ bật gốc, những "sợi rễ" của Nhan Tâm, cũng sẽ giật đau.
Vì , cô cho Phụ Dng một cơ hội nữa, một sự nhắc nhở rõ ràng.
Nhan Tâm là tiểu thư của quân chính phủ, cô cách để giúp đỡ.
"Em cần giúp đỡ, Tứ tẩu, đây là con đường em chọn." Phụ Dung ngẩng đầu lên, chằm chằm Nhan Tâm, "Em chọn con đường ."
Nhan Tâm giật .
Phản ứng của Phụ Dung ngoài dự đoán của cô.
Sự quả quyết trong mắt cô , dường như Nhan Tâm hiểu.
"... Xin Tứ tẩu, em chị lòng . Trên đời , với em còn mấy, chị là một . Em sẽ khắc ghi!" Phụ Dung .
Nhan Tâm thở dài: "Em quyết tâm như , chị cũng còn cách nào."
Phụ Dung: "Tứ tẩu, em cầu xin chị một việc: chị quen Trình đường chủ, xin hãy nhờ bà chiếu cố cho em một chút, ?"
"Chị sẽ với bà ." Nhan Tâm .
"Em cũng cần sự chiếu cố đặc biệt. Chỉ là như Tứ tẩu , mỗi nghề đều quy củ của nó, em từng , chắc chắn sẽ mù tịt, em hy vọng Trình đường chủ thể chỉ dạy cho em." Phụ Dung .
Nhan Tâm: "Hướng dụng tâm của em, đúng lắm."
Phụ Dung cũng .
Cô , đến đáy mắt ánh lệ: "Mọi việc đều dụng tâm, thì sẽ ."
Nhan Tâm trầm mặc.
Phụ Dung lau nước mắt, gắp cá kho tàu ăn: "Ngon thật, tay nghề của Trình tẩu thật ."
Cô ăn no mới rời khỏi Tùng Hương Viện.
Phụ Dung để Bạch Sương tiễn, mà xách đèn , từ từ về.
Cô nhịn nước mắt lâu, lúc mới từng giọt rơi xuống.
Cô c.ắ.n chặt môi, thành tiếng, mà chỉ âm thầm để nước mắt chảy dài.
Từ Tết đến giờ, đầy chín tháng, cuộc sống của Phụ Dung đảo lộn .
Sau khi lão phu nhân nhà họ Khương qua đời, nội bộ Khương công quán loạn lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-dien-cuong-chiem-lay-co/chuong-264-buon-ban-tinh-yeu.html.]
Nhan Tâm sống ở Tùng Hương Viện, tự thành một phe, ăn mặc tiêu dùng đều dựa công trung, lẽ cô cảm nhận , nhưng Phụ Dung bọn họ là chịu ảnh hưởng đầu tiên.
Sau khi lão phu nhân c.h.ế.t, ba hầu trong phòng của Phụ Dung bọn họ cho thôi việc một ; khi Đại lão gia ngã bệnh, cho thôi việc một nữa.
Chỉ còn một mụ già già điếc, phụ trách quét dọn và giặt giũ.
Sau thứ ba mụ giặt hỏng quần áo của Phụ Dung, cô dám sai khiến mụ nữa, liền tự giặt quần áo của và Ngũ thiếu gia.
Chuyện , Phụ Dung dám với bất kỳ ai. Cô những phòng khác, dù là bên vợ lẽ Yên Lan, cũng cảnh túng thiếu như cô.
Ngũ thiếu gia bắt đầu mài mòn cô.
"Vinh Vinh, chúng chẳng phân chia gì, sẽ c.h.ế.t đói thôi." Ngũ thiếu gia với cô, "Em đưa hết của hồi môn cho , chúng ăn."
Phụ Dung trong thành, cô sống ở thị trấn gần Nghi Thành.
Cha cô là Tú tài, thời tiền triều nộp thuế, khác tôn trọng, tích lũy một ít gia sản. Có một đại viện ba gian gạch xanh ngói mực, hơn một trăm mẫu ruộng .
Nói khoa trương một chút, Phụ Dung cũng coi như là "con gái nhà hào phú".
Khương công quán trong thành Nghi Thành, cũng coi như là nhà chút gia sản, từ bên ngoài khá giàu . Dù Ngũ thiếu gia Khương Hội Đồng là con vợ lẽ sinh , và sinh mẫu mất, rốt cuộc cũng nhờ ánh hào quang của gia môn.
Họ hàng mai mối, Phụ Dung mới cơ hội gả trong thành.
Theo cách của họ hàng tộc nhà cô, Phụ Dung coi như là "gả cao", rạng danh gia tộc.
Cô chút của hồi môn.
Vân Vũ
Nghiêm túc so sánh, của hồi môn của Phụ Dung còn nhiều hơn của Nhan Tâm một chút, chỉ là bằng Đại thiếu phu nhân.
Cuộc sống khó khăn, Phụ Dung cũng chịu nổi việc tự giặt quần áo, liền bỏ tiền thuê một vợ khỏe mạnh, chỉ báo với chồng một tiếng.
Đại phu nhân phản đối.
Ngũ thiếu gia ngừng ngoài ăn, tìm lối thoát.
Phụ Dung từng trải qua.
Cha cô cả đời sách, thi cử; mấy của cô cũng là sách, chỉ sống dựa gia sản của gia đình, mưu sinh.
Mưu sinh nên gì, nhà đẻ của cô khái niệm, ai để dựa .
Phụ Dung chịu nổi sự quấy rối đủ kiểu của Khương Hội Đồng, lấy một nửa của hồi môn , cho Ngũ thiếu gia ăn buôn bán.
Rất nhanh thua lỗ sạch.
Lại đòi tiền.
Qua vài , trong vòng vài tháng, của hồi môn của Phụ Dung đều Ngũ thiếu gia mài mòn hết, chỉ còn một ít tiền bảo mệnh cô cố gắng giữ .
Cô về nhà, thăm dò với cha cô rằng cô ly hôn.
Hai của cô đều nhảy dựng lên, : "Những thói hư tật trong thành hư cô ! Nhà họ Phụ chúng đàn ông phạm tội, con gái tái giá. Dù cô c.h.ế.t, cũng c.h.ế.t ở nhà họ Khương, đừng nhục chúng ."
Quan niệm tông tộc ở thị trấn nặng, thể diện quan trọng hơn tất cả.
Mạng sống của cô, bằng mặt mũi của cha và .
Phụ Dung còn lối thoát, cầu cứu gia đình, thật: "Hội Đồng nó tiêu tan hết của hồi môn của con, nó…"
Cô hy vọng cha và chị mắng c.h.ử.i cô, thậm chí đ.á.n.h cô.
Cô phạm sai lầm. Cô cứu lấy cuộc sống của , mà Khương Hội Đồng hại quá khổ.
Ly hôn, cũng coi như là cắt lỗ.
Không ngờ, cha và cô về phía Khương Hội Đồng.
"Cô gả cho , đương nhiên cái gì cũng là của . Đàn ông sự nghiệp, lời lỗ. Lúc cô cùng chịu khổ, còn coi là con ?" Anh cả cô .
"Con gái gả như nước đổ , cô khỏi cửa, nhà họ Phụ cho phép cô về đây cải giá. Chúng chịu nổi cái nhục ." Cha cô .
"Tiêu hết thì thôi. Số tiền chỉ cần do cô tiêu tan, thì cô thẹn với lương tâm. Về sống những ngày tháng còn ." Mẹ cô .
Phụ Dung vẫn luôn nghĩ, của hồi môn là tài sản riêng của cô, nhà đẻ cho cô.
Cô đáng c.h.ế.t, chịu nổi sự mềm mỏng khẩn khoản của Khương Hội Đồng, đưa hết cho .
Không ngờ, thì trong mắt nhà đẻ, cô và tài sản của cô, đều tặng cho Khương Hội Đồng.
Cô xuất giá, gả gia tộc họ Khương trong thành, cha và em đều mặt mũi, cả tộc đều ghen tị.
Bề ngoài hào nhoáng, bên trong thối nát thế nào, họ quan tâm.
Phụ Dung sống đến mười sáu tuổi, đầu tiên bóc tách khỏi hình hài một cô gái nhỏ, bằng ánh mắt đẫm máu, để cuộc sống của chính .
Cô là vật trang điểm cho nhà đẻ, là đồ đựng cho nhà chồng. Của hồi môn cha cho cô, thậm chí cho cô, mà là ngầm cho phép tặng cho chồng cô.
Bao gồm cả cô.
Thì , cô nhỏ bé và thấp hèn đến .