Thiếu Soái Điên Cuồng Chiếm Lấy Cô - Chương 322: Hẹn hò cùng Thiếu soái
Cập nhật lúc: 2025-11-22 04:11:53
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh nắng ấm áp, nhẹ nhàng chảy tràn qua những cành cây khẳng khiu, chiếu rọi lối nhỏ bằng đá xanh, những khóm trúc xanh mướt đầy sức sống.
Nhan Tâm và Cảnh Nguyên Câu thong thả bước .
Nội viện phủ Đốc quân rộng, xuyên qua hành lang bước lên lối nhỏ, bước một cổng vòm. Cửa quân binh canh gác, ngoài thể , Cảnh Nguyên Câu vốn phía , giờ khẽ áp sát gần.
Anh dính lấy Nhan Tâm.
Nhan Tâm: "Anh còn đẩy đùa nữa, em sắp giẫm lên đất bùn đó."
Cảnh Nguyên Câu: "Vậy em gần hơn chút ."
Nhan Tâm gần, sát mép đường, chen qua, nhất định cọ sát vai cô.
"... Chúng ?" Nhan Tâm tránh nữa, mặc cho dính lấy.
"Tân phòng của chúng ." Cảnh Nguyên Câu đáp.
Một vòng sáng nhảy nhót, như rơi xuống n.g.ự.c Nhan Tâm, sáng chói đến hoa mắt.
"... Đừng bậy." Cô .
Cảnh Nguyên Câu: "Có gì mà bậy? Mọi đều hiểu trong lòng."
Nhan Tâm: "..."
Cô chặn họng một câu, rằng còn tam thư lục lễ đến cầu hôn em.
Thế nhưng, câu chỉ kịp xoay quanh trong cổ họng, cô lập tức nuốt nó xuống.
Nếu cô dám , Cảnh Nguyên Câu chiều nay liền thể mang lễ vật đến Viện Tùng Hương của cô - đang chờ cô mở miệng đây.
Nhan Tâm , nhưng tâm tình còn tươi sáng hơn cả ánh nắng nhảy múa trong làn gió nhẹ mùa đông, biểu cảm mặt cô thư giãn và vui vẻ.
Cô nhận , thu liễm tâm tình: "Tiểu lâu xây xong ?"
"Lầu chính xây xong . Anh về xem một lượt, bảo đẩy nhanh tiến độ, tranh thủ thành hậu hoa viên năm mới. Sau chỉ cần trang trí lầu chính, tiền viện." Cảnh Nguyên Câu .
Chưa gần, Nhan Tâm trông thấy tấm màn đen, đây là vách ngăn thi công.
Đường ở tiền viện tu sửa, cát bùn lẫn lộn, dễ dàng.
Cảnh Nguyên Câu liếc thấy cô đôi bốt da hươu, liền : "Anh bế em qua đó."
"Em ."
Anh vẫn đưa tay đỡ cô, Nhan Tâm thuận thế nắm lấy tay .
Bàn tay rộng lớn, làn da sẫm màu, móng tay cắt ngắn, ngón tay thon dài rắn chắc, lớp da chai mỏng trong lòng bàn tay cọ xát lòng bàn tay cô.
Vân Vũ
Cô dồn hết sức lực bàn tay , vững vàng cùng vòng qua phía , hướng phía tiếp.
Tiểu lầu hai tầng, tường viện trang trí, đếm lượt từng ô cửa sổ, ước chừng hơn chục phòng; đều đất trống rộng rãi; một bức tường viện khác.
Nhan Tâm liền : "Chỗ ở trong nội viện, thể xây tường viện. Làm một bức tường hàng rào, mùa xuân nở đầy hoa, cũng thú vị."
Cảnh Nguyên Câu: "Nội viện rộng, cách giữa hai tòa tiểu lâu xa, tường viện chiếm nhiều chỗ. Tường hàng rào tuy , rốt cuộc vẫn thiếu chút riêng tư."
Lại , "Mẹ cả đời ranh giới rõ ràng. Bà đại viện nhà ngoại bà viện nọ chồng viện , cái nào cũng tường viện ngăn cách."
Còn , "Tường hàng rào che gió che mưa, vợ chồng trẻ cãi , giả vờ thấy cũng khó. Bà can ngăn."
Nhan Tâm bật .
Cô Cảnh Nguyên Câu: "Anh bịa chuyện về ."
"Em cứ hỏi xem. Bà chồng nào can vợ chồng con cãi , trong ngoài đều ?" Cảnh Nguyên Câu .
Nhan Tâm chọc , mặt mãi treo nụ , chút kiềm chế.
Hậu viện của tiểu lầu dọn dẹp sạch sẽ, nhưng lầu chính tiện trong.
Nhan Tâm và Cảnh Nguyên Câu ở hậu viện, ngắm một lúc.
Cửa hậu viện là cửa sắt dày nặng, bình thường thể đóng khóa chặt, chỉ qua tiền viện.
"Chỗ , em định dọn dẹp thế nào?" Cảnh Nguyên Câu chỉ đất trống ở hậu viện, "Anh bảo thợ lát gạch xanh, dựng mái che, chỉ trồng trúc xung quanh?"
Bình thường thể uống , gió ngắm mưa.
Nhan Tâm: "Lãng phí quá."
Cô một vòng, chỉ chỉ điểm điểm, "Chính giữa lát lối nhỏ bằng gạch xanh, thông thẳng cửa . Hai bên thì, bên trái dựng đình nghỉ mát, chỗ còn , dùng đá Vũ Hoa xếp thành hình dáng mắt, dùng trang trí; bên ở góc dựng giàn nho, chỗ trống còn trồng hoa."
Cảnh Nguyên Câu: "Tiền viện cũng trồng hoa. Hay là, chỗ đất trống còn trồng d.ư.ợ.c liệu?"
Nhan Tâm trong lòng chợt sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-dien-cuong-chiem-lay-co/chuong-322-hen-ho-cung-thieu-soai.html.]
Tiểu viện của ông nội cô, đúng là trồng d.ư.ợ.c liệu, chỉ là để giải trí.
Bản cô từng như . Kiếp sống ở Viện Tùng Hương, là sống nhờ; khi chia nhà dọn ngoài ở, tiểu công quán của cô chật chội, chỗ dư thừa.
"Vậy cũng , bên dựng giàn nho, chỗ còn để trống, em sẽ trồng d.ư.ợ.c liệu." Nhan Tâm .
Lại , "Ông nội em thích trồng hoắc hương, em cũng trồng; em còn thích bồ công , hoa của nó ; ngoài trồng hương thảo và oải hương."
Cảnh Nguyên Câu cô.
Dưới ánh nắng, làn da trắng như ngọc, tóc búi thành búi thấp, tóc đen tôn lên da trắng hơn tuyết, môi đỏ thắm.
Cô năng nhỏ nhẹ về sự sắp xếp của , đơn giản lặt vặt nhưng vui vẻ đến thế.
Vẻ ngoài của cô luôn yên tĩnh như , diễm lệ quá mức nhưng hề phô trương, như mặt sông ánh nắng, lấp lánh ánh bạc, đẽ và điềm đạm.
Tất cả sự sâu thẳm, dòng chảy xiết và sự thâm bất khả trắc, đều giấu kín, tốn chút sức nào.
Cảnh Nguyên Câu cảm thấy cô đáng kính, cũng khiến rung động đến thế.
Người hiểu cô, sẽ lầm bảo vật thành ngọc thường.
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, đợi cô kịp phản ứng, hôn lên môi cô.
Nhan Tâm: "..."
Nụ hôn của Cảnh Nguyên Câu, miên man nhưng thuần khiết, mang theo bất kỳ d.ụ.c vọng nào.
Khi thả , Nhan Tâm đẩy , gương mặt nhuốm một chút ửng hồng.
"Đừng như ." Cô tức giận, giọng trầm xuống, "Anh đến Viện Tùng Hương, em đều để mặc gì thì , nhưng thể ở đây tùy tiện..."
"Thật , tối nay cũng để mặc gì thì ?" Cảnh Nguyên Câu tiến lên ôm lấy eo cô.
Nhan Tâm: "Anh lời, chỉ nửa câu? Điểm quan trọng em là thể ở đây tùy tiện."
Cảnh Nguyên Câu: "Được. Khi nào em về Viện Tùng Hương?"
Nhan Tâm: "..."
Anh chỉ nửa câu, mà còn chỉ chọn câu thích .
Cô vô cùng hối hận.
Không nên theo xem tiểu lâu, khiến cô vẻ như đang nóng lòng. Nếu như phu nhân tâm nhỏ hơn một chút, đều sẽ cho rằng Nhan Tâm miệng thì từ chối, trong lòng hận gả.
Càng nên lý lẽ với . Anh gì lý lẽ để chứ? Không thuận theo ý , đen cũng thể kéo thành trắng.
Nhan Tâm vui, từ cửa , bước chân đều nhanh hơn.
Cảnh Nguyên Câu dỗ dành: "Tâm Tâm, xin em. Em ăn gì? Anh bảo cho."
"Tự tay cũng xong." Nhan Tâm .
Cảnh Nguyên Câu: "Em kén ăn như , nấu ăn cho em, chẳng là ngược đãi em ?"
Nhan Tâm nhịn .
Cô gắng sức kìm nén nụ , sự tức giận trong lòng lập tức vơi hơn nửa.
Không giận nữa, bước chân cũng chậm .
Cảnh Nguyên Câu: "Anh từ tiền tuyến trở về, mang quà. bảo của bách hóa công ty lưu ý khăn choàng, tìm một chiếc tua dài. Anh em thích, đáng tiếc chiếc hỏng ."
Bước chân Nhan Tâm càng chậm hơn chút.
Cảnh Nguyên Câu : "Ngày mai tự tay dựng giàn nho cho em, ? Cây nho giống cũng tự chọn, đầu xuân sẽ trồng. Đợi em dọn đây lập thu, nho chín treo đầy cành ."
Nhan Tâm dừng bước, khẽ thành tiếng.
Cảnh Nguyên Câu: "Không giận nữa?"
"Lớn , gì còn mãi giận dỗi? Anh trêu em, tính em ." Nhan Tâm .
Cảnh Nguyên Câu: "Ừ, tính em vốn ."
"Tự tay dựng giàn nho?"
"Được!"
Nhan Tâm : "Dựng một giàn nho như cái đình nhỏ, đợi khi dây nho thành bóng râm, còn thể ở đó uống hóng mát."
"Những gì em dặn, nhất định sẽ ." Cảnh Nguyên Câu nhanh nhẹn đáp.