Thiếu Soái Điên Cuồng Chiếm Lấy Cô - Chương 338: Người phụ nữ tôi yêu, em không được chê bai
Cập nhật lúc: 2025-11-22 04:12:53
Lượt xem: 100
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lão phu nhân hỏi, Nguyên Câu và Tâm Tâm khi nào đính hôn.” Đốc quân .
“Chỉ mỗi câu đó thôi?”
“Còn những lời khác. Lão phu nhân còn , rốt cuộc Tâm Tâm tái giá, thêm gia cảnh bên ngoại sa sút. Nhà họ Vương một cô con gái, chính là em gái của Vương Khâm…”
Phu nhân trầm mặt: “Nhà ngoại cũng sa sút, rốt cuộc lão phu nhân chê Tâm Tâm, là chê ?”
“Bởi bà dám trực tiếp với em, chỉ dám với . Bà thím của , cả đời thông minh đều dùng đúng chỗ.” Đốc quân .
Phu nhân khinh bỉ lạnh lùng.
Bà hỏi, “Cô gái nhà họ Vương , cũng gả phủ Đốc quân ?”
“Lão phu nhân thiết với nhà họ Vương, còn là gia bên đó. Bản bà nhà họ Vương thấy cái gì cũng . Anh thì cũng bình thường.” Đốc quân .
Phu nhân: “Cô gái nhà họ Vương thể gả cho Trọng Lâm. Nguyên Câu Tâm Tâm Nha .”
Hơi chút tức giận.
cơn giận của bà cũng nhanh chóng nguôi ngoai.
Trong lòng thoáng nổi lên một nỗi bi thương.
Đàn bà con gái, thường trói buộc bởi một phận, đ.á.n.h mất bản chất riêng của .
Lão phu nhân phía Tây phủ, một lão thái quân phú quý, tiền hầu hạ, Đốc quân hiếu thuận với bà, rõ ràng bà thể chẳng bận tâm bất cứ chuyện gì.
Dù là phủ Đốc quân Tây phủ, đều m.á.u mủ ruột thịt của bà.
Tình nghĩa thứ , thật mơ hồ.
Đốc quân cũng bận tâm, chỉ với phu nhân những chuyện lặt vặt.
Trong những chuyện vụn vặt gia đình, vốn giấu diếm phu nhân. Chỉ sợ điều gì giấu giếm, dẫn đến nhiều hiểu lầm hơn, khi xảy chuyện sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của phu nhân.
Những chuyện tình cảm thế thái trong nhà, Đốc quân từng bận tâm, phu nhân luôn sắp xếp thỏa.
Vì , dù rõ phu nhân xong sẽ vui, Đốc quân vẫn nhắc nhở bà: Lão phu nhân bên Tây phủ, thể đang ngầm tính toán chuyện hôn sự của Cảnh Nguyên Câu.
Không là ý của riêng lão phu nhân, là do khác xúi giục.
Nhan Tâm và Cảnh Nguyên Câu, Trương Nam Thù thành, mà đến chùa Long Hoa thưởng đèn.
Tết Nguyên Tiêu, quý khách tại chùa Long Hoa thắp một ngàn chiếc đèn hoa, cực kỳ lộng lẫy, dân quanh vùng đều đến xem.
“… Số đèn hoa là nhà họ Hạ thắp.” Nhan Tâm .
Cảnh Nguyên Câu và Trương Nam Thù đều .
“Nhà họ Hạ nào?”
“Chính là nhà ngoại của Nhị phu nhân bên Tây phủ.” Nhan Tâm , “Nhà họ Hạ một cô gái, bệnh, gia đình đến chùa Long Hoa cầu khấn. Cô gái khỏi bệnh, nên đặc biệt đến nguyện.”
Đây là chuyện kiếp .
Kiếp , Nhan Tâm cũng dẫn Khương Chí Tiêu đến chùa Long Hoa thưởng đèn.
Cô thấy bên cạnh đặc biệt giới thiệu qua.
Làm việc , cũng cần lưu danh.
“Chúng còn ?” Trương Nam Thù hỏi.
Cảnh Nguyên Câu màng: “Tại ? Họ thắp, chúng xem.”
Giống như kiếp , buổi tối đặc biệt đông, chen chúc , cách mấy dặm thấy xe ngựa đậu chật kín.
Cảnh Nguyên Câu tìm một đất trống, đỗ xe ô tô, cùng Nhan Tâm, Trương Nam Thù về phía chùa Long Hoa.
Đằng họ, một chiếc xe ô tô khác theo , ngoài Phó quan trưởng Đường Bạch của Cảnh Nguyên Câu, còn Bạch Sương và mấy vị phó quan khác.
Các phó quan của Trương Nam Thù thì một chiếc xe khác.
Theo đỗ xe xong, Nhan Tâm tới.
Cô với Bạch Sương: “Thiếu soái bảo vệ và Nam Thù, em cũng dạo . Phó quan trưởng, thiếu soái bảo cũng thưởng đèn.”
Cảnh Nguyên Câu mấy toán cảnh vệ ngầm theo, Bạch Sương và Đường Bạch đều thể thư giãn.
Bạch Sương lời Nhan Tâm tuyệt đối, bao giờ chất vấn, lập tức gật đầu: “Dạ.”
Người đông, dù nhiệm vụ, Bạch Sương chen trong đám đông cũng thấy thoải mái hơn là mấy.
Cô tùy ý ngó xung quanh.
Có cô, cô nhạy cảm phát hiện , lập tức đưa mắt .
“Bạch Sương.” Người đó gọi cô.
Cô thấy một đàn ông, cao lớn khôi ngô, tay cầm một chiếc đèn hoa nhỏ.
Hắn mặc một chiếc áo khoác lớn bằng da cáo đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-dien-cuong-chiem-lay-co/chuong-338-nguoi-phu-nu-toi-yeu-em-khong-duoc-che-bai.html.]
Loại áo khoác da cáo lớn , nặng nề và xồ xề, thấp một chút sẽ trông khó coi. Muốn mặc vẻ quý tộc, nhất định hình cao, vai rộng và thẳng, mới tỏ ung dung.
Người đàn ông mắt, chính khí thế như .
Chỉ điều chiếc đèn hoa trong tay, hợp với chút nào.
Hắn bước vài bước tới : “ thấy là em. Bây giờ mấy búi tóc kiểu như em.”
Hắn lên đỉnh đầu Bạch Sương.
Bạch Sương lạnh mặt, trả lời nhạt nhẽo: “Quách thiếu gia việc gì ?”
“Đều là đến thưởng đèn, thể việc gì chứ?” Quách Đình .
Bạch Sương: “ đang nhiệm vụ.”
“Chủ nhân của em xa từ lâu . Làm nhiệm vụ mà như em, sớm đ.á.n.h c.h.ế.t. thấy em nãy lang thang vô định, rõ ràng là đang rảnh rỗi.” Quách Đình .
Bạch Sương nhíu mày.
Quách Đình vẫn cô.
Đêm mùa đông lạnh giá, cô mặc quần đơn, buộc ống quần, giày đơn; mặc áo ngắn.
Áo ngắn vẻ mỏng manh, nhưng cổ áo và ống tay áo đều lộ viền lông, đây là áo ngắn lót lông sóc. Mỏng nhẹ, giữ ấm, tiện cho cô tùy lúc thi triển quyền cước.
Phía thắt lưng, phồng lên một khối, đó là chỗ để một khẩu s.ú.n.g ngắn.
Toàn cô vô cùng gọn gàng, chắc nịch và khỏe khoắn, giống như khúc gỗ mài dũa ngàn , kiên cường vô cùng.
Quách Đình cô, trong lòng dâng lên một chút ấm.
Hắn đưa chiếc đèn hoa trong tay cho cô: “Tặng em, mua.”
Bạch Sương nhíu mày sâu hơn, lặp lời nãy: “ đang nhiệm vụ.”
Quách Đình phản bác lời cô, cô thấy nửa câu, kiên quyết khẳng định vẫn đang nhiệm vụ, chỉ thiếu gọi “biến cho xa”.
Chút cảnh giác và bực bội , đều dồn ở đôi chân mày cô.
“Bạch Sương, kết bạn với em. Chúng đều là luyện võ, bình thường thể tư hạ tỉ thử vài chiêu.” Quách Đình .
Bạch Sương nhịn giận, giả tạo: “Dễ , Quách thiếu gia. Đợi khi nghỉ phép, đừng kết bạn, nhận thích cũng . Bây giờ đang nhiệm vụ.”
Quách Đình: “…”
Bạch Sương tự bước tiếp, nhận chiếc đèn hoa của .
Cô đến chỗ vắng vẻ, ánh mắt để ý thấy Quách Đình cùng Quách Ỷ Niên, liếc mắt qua, tránh .
Cô cố ý tránh mặt, Quách Đình khó phát hiện cô trong đám đông.
Trên con đường núi dẫn đến chùa Long Hoa, lúc điểm xuyết hàng ngàn chiếc đèn hoa tinh xảo, cũng những tiểu phu gánh hàng rong bán đèn hoa và điểm tâm.
Những thưởng đèn, hầu như ai tay cũng cầm một chiếc đèn, ngừng lên, tựa như một con rồng lửa đang bơi lội.
Quách Đình thể tìm thấy Bạch Sương nữa, khẽ thở dài.
Em gái Quách Ỷ Niên bước tới.
Hai em cùng mặc áo khoác da cáo lớn, cùng vẻ quý tộc ung dung.
“Cục đá trong hố xí, cứng và thối, điều.” Quách Ỷ Niên lạnh nhạt , “Anh cho nó đủ mặt mũi .”
Quách Đình vui: “Đừng về cô như .”
“Anh cũng ngu ngốc. Có loại đàn bà, lời ý nó ăn, nhất định dùng roi vọt đối đãi, nó mới lời. Kẻ hạ tiện, mặt cũng dám bộ tịch.” Quách Ỷ Niên .
Quách Đình bỗng nổi giận: “Im miệng!”
Giọng cao, nhưng tựa như sấm sét nổi trận lôi đình.
Quách Ỷ Niên từ nhỏ cưng chiều đến lớn, từng quở mắng như , khỏi kinh ngạc.
“Anh , Ỷ Niên, thích cô . Người phụ nữ yêu, em chê bai. Nếu , chính là em tôn trọng .” Quách Đình lạnh mặt .
Vân Vũ
Quách Ỷ Niên sững sờ, sắc mặt cũng khó coi: “Anh thích cô ở điểm nào?”
“Nhìn cô chỗ nào cũng thấy thuận mắt, mà mặt cô còn run sợ, sợ năng hành động cô vui. Đó chính là thích.” Quách Đình .
Quách Ỷ Niên: “…”
Cô vui, mặt , khẽ hừ lạnh một tiếng, “Đàn ông đều hèn hạ, cũng ngoại lệ.”
Quách Đình thu cơn giận, : “ . Đèn hoa còn ?”
“Không! Thứ tặng , đừng hòng qua loa với em. Đi mua .” Quách Ỷ Niên .
Quách Đình chen đến chỗ tiểu phu gánh hàng rong, chọn một chiếc đèn hoa hình thỏ trắng cho Quách Ỷ Niên.
Bản vẫn cầm chiếc đèn tặng , nỡ vứt .