Thiếu Soái Điên Cuồng Chiếm Lấy Cô - Chương 378: Nụ hôn khiến người ta xấu hổ

Cập nhật lúc: 2025-11-22 16:17:45
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời tiết ngày Tết Đoan Ngọ hôm , từ sáng đến tối đều .

Khi đêm xuống, những làn gió nhẹ phảng phất hương ngọt ngào xua tan chút oi bức ban ngày.

Nhan Tâm tắm rửa xong, bộ đồ ngủ bằng vải mùa hè, bên cửa sổ sắp xếp sổ sách kế toán của tiệm t.h.u.ố.c những ngày qua.

Điện thoại reo.

Vi Minh chạy máy.

Vân Vũ

Cô gọi Nhan Tâm: "Tiểu thư, điện thoại của Thiếu soái."

Nhan Tâm lập tức dậy .

"... Hậu nhật về. Không thể cùng em đón tiết." Cảnh Nguyên Câu .

Nhan Tâm : "Không , tiết em đón cũng khá ."

"Sau khi đính hôn, đây là cái Tết lớn đầu tiên, lẽ nên ở bên em." Cảnh Nguyên Câu .

Nhan Tâm khẽ : "Vậy em nhớ đấy, mua quà bù cho em."

"Được. Đã ăn bánh ?"

"Rồi, em sợ khó tiêu nên chia với Mẹ nuôi ăn một cái. Nam Thù một ăn hết hai cái. Cô cứ tại béo lên, đúng là tự lừa dối bản ." Nhan Tâm .

Cảnh Nguyên Câu bên đầu dây .

Anh : "Rất nhớ em, Tâm Tâm!"

Nhan Tâm đáp câu .

Nói chuyện điện thoại rốt cuộc cũng tiện lắm, Cảnh Nguyên Câu cúp máy.

Anh .

Đốc quân bên đang giám sát chặt, hôm nay còn cuộc họp quan trọng, thể .

Cảnh Nguyên Câu đột nhiên với Đường Bạch: "Cậu về thành một chuyến."

Đường Bạch: "Vâng."

Rồi chờ phân việc.

Cảnh Nguyên Câu im lặng.

"... Về thành gì?" Đường Bạch hỏi dồn.

Cảnh Nguyên Câu: "Cậu về thăm Lục Thinh ."

Đường Bạch: "..."

"Hai thằng ở . Ta thực sự , về." Cảnh Nguyên Câu .

Đường Bạch vô cùng ngượng chín : "Thay ngài về thành, cũng là thăm Đại tiểu thư, thăm Lục Thinh là thế nào?"

"Muốn thăm vị hôn thê của ? Cậu to gan thật đấy." Cảnh Nguyên Câu .

Đường Bạch: "..." Công việc càng ngày càng khó , bởi vì cấp càng ngày càng cách cãi chày cãi cối.

"Mau về , chiều mai ." Cảnh Nguyên Câu , "Phải thăm Lục Thinh. Không thì hỏi Phu nhân họ Lục."

Đường Bạch nhận lệnh về thành yêu đương, cảm thấy việc thật vô cùng ngượng chín .

Anh về thành, tiên về biệt quán của Cảnh Nguyên Câu.

Người hầu gái Bội Lan ở biệt quán bàn giao công vụ gần đây với , hỏi, "Anh về, chỉ để hỏi mấy chuyện linh tinh thôi ?"

Đường Bạch: "Đại khái ."

"Vậy cũng bận lắm nhỉ." Bội Lan .

Đường Bạch: "..."

Hôm , Đường Bạch mua mấy món điểm tâm, sớm đến nhà họ Lục.

Phu nhân họ Lục nhận điện thoại, chuẩn cơm trưa thiết đãi Đường Bạch.

Ngoài điểm tâm, Đường Bạch còn mua một chiếc bùa tua hình con dơi ngày Tết Đoan Ngọ khá mắt, tặng cho Lục Thinh: "Đeo để tránh tai họa."

Phu nhân họ Lục sai dẫn đến sân vườn của Lục Thinh.

Vừa đến nơi, hầu của Lục Thinh bưng lên rút lui, chỉ còn hai họ trong phòng khách.

Đường Bạch tự nhiên.

Lục Thinh lập tức buộc lên chiếc khuy thứ ba áo dài của .

"Đẹp quá!" Cô .

Đường Bạch cũng , để lộ hàm răng trắng đều tắp, khá là trai.

"Cảm ơn." Lục Thinh , bước xuống ghế sô pha bên cạnh Đường Bạch.

Đường Bạch ngạc nhiên, dịch sang một bên.

Lục Thinh hôn lên má .

Cảm giác mềm mại, nhẹ nhàng, mang theo hương thơm đặc trưu của con gái. Cảm giác nhẹ nhàng như , như thứ gì đó mạnh mẽ đập Đường Bạch.

Đường Bạch mặt .

Lục Thinh cúi sát bên cạnh, đôi mắt tít, trong con ngươi đen láy phản chiếu khuôn mặt bối rối của . Đôi môi cô, nhỏ nhắn và mọng ẩm.

Đường Bạch ôm lấy gáy cô, đặt môi lên môi cô.

Lục Thinh trợn to mắt.

ôm chặt, môi răng quyện lấy , khi hương vị đàn ông xâm chiếm tới, cô sửng sốt chớp mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-dien-cuong-chiem-lay-co/chuong-378-nu-hon-khien-nguoi-ta-xau-ho.html.]

Khi buông , cả Đường Bạch và Lục Thinh đều đỏ bừng mặt.

Đặc biệt là Lục Thinh, từ mặt đỏ ửng đến cổ, một màu ửng hồng.

Như ngọc trắng nhuốm sắc hồng, càng thêm động lòng .

"Em hổ cái gì?" Đường Bạch , "Em chủ động mà."

Lục Thinh: "Tim em đập nhanh quá, em cố ý hổ ."

Đường Bạch: "..."

Lúc ăn cơm, Lục Bành là đầu tiên phát hiện sự khác thường.

Đường Bạch, Lục Thinh: "Hai cãi ? Cãi đến nỗi đỏ cả mặt."

Mọi đều .

Lục Thinh kẻ trộm sợ, những đợt sóng nhiệt thể tự kiểm soát cứ dâng lên, mặt cô càng đỏ hơn; Đường Bạch cũng yên.

Phu nhân họ Lục nhịn nổi, tươi rạng rỡ: "Đừng cãi , chuyện gì thì . Được , ăn cơm ."

Về , nhà họ Lục thôi.

Đại thiếu phu nhân : "Không ngờ A Thinh cũng đỏ mặt."

"Phó quan Đường trông tinh khô kháo là , chuyện cũng ngốc thế." Nhị thiếu phu nhân Chúc Tùng Nhân .

Phu nhân họ Lục : "Các đừng khác. Lúc các đính hôn, chẳng cũng thế ?"

Đại thiếu phu nhân cũng đỏ mặt.

Nhị thiếu phu nhân cảm giác gì. Cô và Nhị thiếu gia thuộc dạng mù lòa cưới gả, như chị dâu và Đại thiếu gia quen mấy năm mới đính hôn.

"Bà còn sợ A Thinh khai khiếu. Gặp thích, thì tự khắc sẽ hiểu." Nhị thiếu phu nhân .

Lục Bành vẫn hiểu rốt cuộc Đường Bạch và Lục Thinh xảy chuyện gì.

Cô hỏi em gái.

"Em và Tiểu Tống, hai ..." Lục Thinh vốn nhanh miệng, lúc ấp a ấp úng.

"Hai chúng ? Chúng cũng cãi . Hai cãi về chuyện gì?" Lục Bành hỏi dồn.

Lục Thinh: "Bành Bành đồ ngốc! Em và Tiểu Tống, lẽ nào hôn ?"

Lục Bành sửng sốt.

Cô trợn mắt Lục Thinh: "Em, em và ..."

Lục Thinh lập tức hổ nữa, cảm giác ưu việt khiến cô phổng mũi: "Em hôn . Em là chị ."

Lục Bành: "..." Đồ ngốc!

Trở về trại quân, Cảnh Nguyên Câu cũng hỏi Đường Bạch tình hình thế nào.

Đường Bạch thành thật kể với .

Cảnh Nguyên Câu bảo : "Ngốc mà phúc."

"Cô thực sự ." Đường Bạch , "Thiếu soái, đa tạ ngài mối cho thuộc hạ."

Cảnh Nguyên Câu vỗ vỗ vai .

"Trước đây thuộc hạ luôn cho rằng, tiếp xúc với con gái khó." Đường Bạch .

Anh như Cảnh Nguyên Câu, giỏi suy đoán lòng , hề tốn chút sức lực nào. Con gái thích gì, ghét gì, cần dùng tâm mới thể cảm nhận .

Anh là phó thủ của Cảnh Nguyên Câu, công việc hàng ngày bận; tốn tâm tư chuyện nam nữ, sẽ phân tâm.

Không ngờ, Lục Thinh thẳng thắn và đơn giản.

Đường Bạch tiếp xúc với cô, thoải mái.

Anh với Cảnh Nguyên Câu.

Cảnh Nguyên Câu: "Hai các đều ngốc. , ngốc mà phúc, các chắc yêu thương ."

"Sao gọi là ngốc?"

"Nỗi xúc động của tình cảm, dễ khiến mất lo âu. Nói thoải mái dễ chịu, chẳng là vì hai các ngốc ?" Cảnh Nguyên Câu .

Đường Bạch: "... Ngài cũng mất lo âu ?"

"Hà chỉ, mơ cũng sợ cướp mất cô ." Cảnh Nguyên Câu .

Đường Bạch ranh mãnh: "Chỉ sợ Lữ trưởng, sợ Chu công tử?"

Cảnh Nguyên Câu: "Hắn là cái thá gì?"

"Lữ trưởng đúng là sức hút..." Đường Bạch .

Cảnh Nguyên Câu trừng mắt .

"... Đương nhiên so với ngài thì đáng kể. Bên Lữ trưởng vẫn tin tức gì truyền về." Đường Bạch chuyển chủ đề.

Cảnh Nguyên Câu cũng thu liễm tâm thần.

"Lần truyền tin cho , lẽ giúp ích cho ." Cảnh Nguyên Câu , "Ta thực sự lo lắng, chuyến công tác của nguy hiểm."

Rồi lúc Đường Bạch một nghỉ ngơi, nghĩ về chủ nhân của .

Cảnh Nguyên Câu là một hào sảng.

là đề phòng Thịnh Viễn Sơn cướp cô gái yêu, vẫn tin tưởng Thịnh Viễn Sơn, cũng sẽ lo lắng cho sự an nguy của .

--- Chúng cạnh tranh, sẽ dùng thủ đoạn để thắng ngươi, nhưng ảnh hưởng đến việc đ.á.n.h giá cao ngươi, trọng dụng ngươi.

Đường Bạch liền cảm thấy, chủ nhân của tương lai ắt sẽ một sự nghiệp lớn.

 

Loading...