Thiếu Soái Điên Cuồng Chiếm Lấy Cô - Chương 425 +426: Ý Nghĩ Mơ Mộng
Cập nhật lúc: 2025-11-23 16:04:17
Lượt xem: 74
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảnh Gia Đồng nghĩ thông suốt.
Cô cố chấp nữa.
Cô đến báo với Phu nhân: "Con về nhà, Mẹ con quản thúc, nên mới nghĩ đến chuyện kết hôn thật nhanh."
Lại , "Liên Mộc Sinh , khiến khó chịu. Con và từng tiếp xúc, cũng tình cảm, chỉ đơn thuần là dựa dẫm một sẵn mà thôi."
"Khi Bà với con chuyện thành, con sợ sẽ rơi tay Mẹ con. Bà quan tâm đến bất kỳ ai, Tam ca con đến giờ vẫn còn thần trí mơ hồ, đều là do Mẹ con bức ép mà ."
Nói đến đây, cô khổ, "Con ghét Mẹ con xem hôn nhân của con như trò đùa. Ai ngờ cuối cùng, chính con cũng xem nó như trò đùa."
Phu nhân nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
"Hôn nhân cần thận trọng." Bà .
Cảnh Gia Đồng: "Con hiểu. Bà thật với con. Nếu Bà một chút ác ý, cứ gả con , còn thể đỡ phiền phức, cũng khó xử mặt Cha con nữa. Thưa Phu nhân, con điều ."
Phu nhân những lời lẽ vụng về , tuy mấy dễ , nhưng từng câu từng chữ đều chân thành đến lạ.
Đứa trẻ giống Hạ Mộng Lan, mà giống Đốc quân hơn.
Cô cũng giống Thịnh Nhu Trinh.
Phu nhân "một rắn cắn, mười năm sợ dây thừng", đối với Cảnh Gia Đồng vẫn luôn dửng dưng.
giờ đây bà nghĩ, cho dù một nữa phụ bạc, cũng coi như tích đức hành thiện.
Vì , Phu nhân nghiêm túc với cô: "Chỉ cần bản con , sẽ con ngăn Mẹ con . Lời của , con hãy khắc ghi trong lòng."
Cảnh Gia Đồng: "Dạ."
Cô còn kể với Phu nhân về đề nghị của Nhan Tâm.
Bản Nhan Tâm từng học Tây y, nhưng giờ thể nữa.
"Khi con học tại trường nữ sinh giáo hội, nền tảng tiếng Anh cũng khá, chỉ là khi nghiệp bỏ bê. Chị khuyên con nên học ."
"Một là để phong phú bản , đến nỗi khi ngoài luống cuống, cái gì cũng dựa dẫm khác, trở thành cái xác rỗng."
"Hai là tuổi lớn hơn, Cha cũng yên tâm khi con ngoài. Biết trong lúc học ở ngoài, con tự tìm bạn trai." Cô .
"Con học, đó là chuyện ." Phu nhân , "Trước đây khi Nam Thù ở đây, ngày nào cũng chạy đua với bài vở."
"Con học." Cảnh Gia Đồng , "Không phiền nhà mời giáo viên nữa, con vẫn đến trường giáo hội để học."
Trường giáo hội lớp dạy tiếng Anh chuyên biệt, cả nam lẫn nữ đều thể học, giá còn khá đắt, học các buổi sáng. Nơi chỉ chuyên dạy, cấp bằng.
Giống như học ngày .
Phu nhân chủ, đồng ý.
Cảnh Gia Đồng tâm trạng trở nên hơn.
Phu nhân chuyển kết quả việc đến cho Đốc quân.
Đốc quân: "Vẫn là Phu nhân cách. Đối với lũ trẻ , thực sự bó tay."
"Là Tâm Tâm giúp khuyên cô . Người trẻ hiểu trẻ hơn." Phu nhân .
Đốc quân: "Tâm Tâm trí tuệ, điểm giống em."
Phu nhân .
Đốc quân tìm Liên Mộc Sinh, thăng chức Đoàn trưởng, ngoài việc bàn giao công vụ, cũng đơn giản về chuyện của Cảnh Gia Đồng.
Đương nhiên ông sẽ với Liên Mộc Sinh rằng ông đồng ý môn hôn sự .
Ông chỉ : "Gia Đồng tính khí trẻ con, lúc một ý. Giờ đổi ý , tính kết hôn nữa, du học. Thật với nó."
Liên Mộc Sinh: "Du học là chuyện ."
Một chuyện khó khăn giải quyết dễ dàng, Đốc quân tâm trạng vui.
Cảnh Gia Đồng cũng quả nhiên ngày nào cũng ngoài, học tiếng Anh, kết bạn, còn trốn trong phủ Đốc quân nữa.
Phủ Tây cũng ai tìm cô nữa.
Vào ngày tuyết rơi, đường phố đông nghẹt, xe ngựa, xe kéo, xe và xe điện va chạm , may mắn là gây thiệt hại quá lớn.
Chiếc xe Cảnh Gia Đồng đang dùng là xe cũ của phủ Đốc quân, mua riêng cho cô.
Phu nhân đề nghị Đốc quân cũng đặt cho cô một chiếc, đợi qua năm mới chuyển về.
Giữa đám đông, cô trông thấy Liên Mộc Sinh.
Liên Mộc Sinh mặc một chiếc áo choàng vải cứng, trông ấm còn vẻ gai , chỉ là phẳng phiu đẽ, khiến trẻ hơn vài tuổi.
Anh làn da ngăm đen, mày rậm mắt to, dũng khí phái.
Đương nhiên, nếu khí phái thì cũng thể Phó quan trưởng.
Ánh mắt Cảnh Gia Đồng và chạm , tiện tránh né, cô bước tới chào: "Anh Liên, hôm nay nghỉ phép?"
"Ừ, đầu nghỉ phép khi nhận nhiệm vụ, ngoài dạo chút." Anh .
Anh là lão luyện, một chút ngượng ngùng thoáng qua, nụ của trở nên điềm đạm ôn hòa: "Tiểu thư ngoài mua sắm?"
"Không mua sắm, học thôi. Không lấy bằng, chỉ học tiếng Anh." Cô giải thích.
"Học hành vất vả." Anh .
"Anh Liên, chuyện , thật quá liều lĩnh. Anh đừng bận tâm." Cảnh Gia Đồng đột nhiên .
Liên Mộc Sinh: "…"
Anh nhịn nổi mỉm .
Cảnh Gia Đồng là một thẳng thắn, đơn giản, trong đầu giấu lời, cũng mấy hiểu kỹ năng giao tiếp, vẫn như trẻ con, năng việc đều theo ý .
"Nói thì, nếu câu đó của Tiểu thư, Đốc quân lẽ tạm thời cũng đề bạt . nên cảm ơn Tiểu thư." Liên Mộc Sinh cũng hiếm khi chân thành.
Cảnh Gia Đồng bèn lên, gương mặt đầy đặn ửng hồng trong gió lạnh, hàm răng trắng nhỏ nhắn, vô cùng kiều diễm.
"Anh trách , thật quá. Mấy hôm nay bồn chồn, gặp mặt chuyện với thế nào." Cô .
Liên Mộc Sinh lặng lẽ cô.
Anh tự nhiên đảo mắt chỗ khác, đưa ánh mắt về phía gương mặt cô: "Ngài vẫn cứ như đây. Có việc gì cần , ngài cứ sai bảo ."
"Ừ." Cảnh Gia Đồng .
Giao thông điều phối gần xong, con đường dần dần thông suốt.
"Tiểu thư mau về , ngoài trời lạnh lắm." Liên Mộc Sinh .
Cảnh Gia Đồng đáp "Vâng".
Liên Mộc Sinh đưa mắt cô lên xe, mới định lên xe .
Chiếc xe là xe cũ trong quân, Đốc quân cấp cho dùng.
Vốn dĩ lái xe, nên cũng dùng tài xế.
Anh đến bên xe, đột nhiên gọi từ phía : "Anh Liên."
Liên Mộc Sinh ngoảnh đầu thật nhanh.
Cảnh Gia Đồng đang bước về phía .
Trong vài bước chân ngắn ngủi, khoảnh khắc ngắn ngủi , đầu óc đột nhiên sôi sùng sục.
Một cảm xúc khó hiểu, khiến gần như vui mừng bước vài bước về phía .
"Anh Liên, khi dọn đến phủ Đốc quân, căn nhà nhỏ bên đó lắp điện thoại, dùng đường dây chuyên dụng của phủ Đốc quân. để cho ." Cảnh Gia Đồng .
Liên Mộc Sinh: "Được."
"Số điện thoại ở phủ , cũng cho một ." Cảnh Gia Đồng .
Liên Mộc Sinh tìm giấy bút xe, cho cô; cũng ghi của Cảnh Gia Đồng.
Đợi Cảnh Gia Đồng rời , tâm hồn Liên Mộc Sinh dần dần bình lặng trở .
Anh ngạc nhiên về sự sôi sục trong khoảnh khắc của , như thể đang mong chờ điều gì đó.
Thực , các thiếu gia, tiểu thư phủ Tây đều lớn lên mắt Liên Mộc Sinh, quân vụ cho Đốc quân quá nhiều năm .
Khi Cảnh Gia Đồng lấy , ngoài việc bất ngờ, ý nghĩ mơ mộng nào, cũng vì thế mà đắc ý.
Anh hiểu rõ, đây chỉ là sự tình thế của một cô gái nhỏ, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.
Khi Cảnh Gia Đồng thực sự hối hận, cũng cảm thấy mất mát nhiều.
Thế nhưng lúc nãy, cô , Liên Mộc Sinh vô cớ hy vọng cô thể điều gì đó.
Chỉ cần cô chút ý tiếc nuối thôi cũng …
Anh một lúc, mới khởi động xe trở về.
Vân Vũ
Chương 426: Cảnh Nguyên Câu tỉnh
Sắp sửa đến cuối năm, thời tiết trở nên âm u, lạnh lẽo và ẩm ướt. Giường của Nhan Tâm đặt ống sưởi, nhưng vẫn lạnh.
Nửa đêm cô tỉnh giấc, cảm thấy lạnh buốt.
Khi Cảnh Nguyên Câu mất tích, đó là lúc nóng nhất trong năm; bây giờ đến mùa lạnh nhất trong năm, vẫn bặt vô âm tín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-dien-cuong-chiem-lay-co/chuong-425-426-y-nghi-mo-mong.html.]
Cái lạnh giống như nước, bao bọc lấy Nhan Tâm từ khắp phía, khiến cô ngột thở.
Cô cứ nghĩ kiếp của đủ khổ , nhưng sự dày vò treo lơ lửng lên xuống, lúc thì tràn đầy hi vọng, lúc tuyệt vọng như thế mới là thứ khổ đau nhất.
Nó còn khổ hơn tất cả những gian nan cô từng trải qua đây.
Cô thức trắng cả đêm.
Cảnh Nguyên Câu đang chìm trong giấc mơ nặng nề.
Anh thấy Nhan Tâm bồng một đứa trẻ, phố xem đón dâu.
Đoàn đón dâu dài, pháo nổ inh tai, đứa trẻ của Nhan Tâm còn nhỏ, cô lấy tay bịt tai nó, nhưng đứa bé tò mò.
"Thiếu gia nhà Đốc quân cưới vợ." Có với Nhan Tâm.
Cảnh Nguyên Câu thấy Nhan Tâm cũng như đứa trẻ, đang phía xa.
Chú rể cưỡi ngựa, bên cạnh chiếc xe .
Cảnh Nguyên Câu thấy chính .
Anh đang kết hôn, cưới Nhan Uyển Uyển.
Nhan Tâm vô tri vô giác, chen trong đám đông xem náo nhiệt. Lúc đó cô đang gánh chịu nỗi đau khổ của cuộc sống, còn thì đang hân hoan vui vẻ đón dâu.
Cảnh Nguyên Câu cảm thấy đau đớn.
Như trái tim đang đập nát thành từng mảnh.
Anh xem qua loa, thấy hơn mười năm của Nhan Tâm.
Tiệm t.h.u.ố.c của cô, con trai cô, cùng với lòng trung thành của Trình Tẩu và Bán Hạ.
Thịnh Nhu Trinh xuất hiện, với bộ mặt ghen tị và khinh thường đang nén giấu, nhưng Nhan Tâm xem cô như ân nhân.
Nhan Uyển Uyển cũng xuất hiện. Mỗi cô xuất hiện, đều mượn danh nghĩa nhà họ Cảnh để ức h.i.ế.p Nhan Tâm, tổn thương cô thậm tệ.
Có một , bên ngoài tiệm t.h.u.ố.c của Nhan Tâm, Cảnh Nguyên Câu tìm Nhan Uyển Uyển, Nhan Uyển Uyển ngăn cản. Lúc đó, giữa Nhan Tâm và , chỉ cách một khung cửa sổ.
Cũng một , tại phủ của Đường Bạch và Thịnh Nhu Trinh, Nhan Tâm thấy từ cửa sổ tầng hai. Cô đó là ai, nhưng Cảnh Nguyên Câu thì .
Anh gào thét: "Đồ ngốc , em đầu một cái ! Em đầu !"
Anh bao giờ thiển cận và ngu đến .
Anh cũng , A Vân của , Châu Châu nhi của sống những ngày tháng tồi tệ như thế.
Một nửa gian khổ của Châu Châu nhi là do nhà họ Khương mang đến, nửa còn là do Nhan Uyển Uyển.
Còn , là chồng của Nhan Uyển Uyển, là chỗ dựa của cô . Nhan Uyển Uyển mượn tay để vùi dập Nhan Tâm.
Như một trận gió, đàn ông lầu đột nhiên dừng bước, ngước lên cửa sổ tầng hai.
Giọng của Thịnh Nhu Trinh vang lên: "Lại đây uống ."
Nhan Tâm rời khỏi cửa sổ, lầu chỉ kịp thấy một bóng hình mờ nhạt.
Đó là họ gần nhất.
Có lẽ chỉ cần dừng thêm vài giây, thể thấy đôi mắt của Nhan Tâm.
Nghi Thành lớn cũng lớn, nhỏ cũng nhỏ, mà lượt bỏ lỡ cô.
Đường Bạch gặp cô vài . Giống như kiếp , Đường Bạch nhiều dò hỏi Nhan Tâm, "Cô từng đến Quảng Thành ?"
Nhan Tâm cũng trả lời Đường Bạch giống kiếp : "Chưa."
Đường Bạch thất vọng.
Cảnh Nguyên Câu lầm, Đường Bạch hề phản bội . Đường Bạch nghi ngờ, nhưng chắc chắn. Thêm đó công vụ bận rộn, Thịnh Nhu Trinh quấy rầy, nên mãi chân tướng.
Cho dù Đường Bạch , việc với Cảnh Nguyên Câu cũng của , bởi lúc đó Cảnh Nguyên Câu kết hôn.
Người sai, chỉ Cảnh Nguyên Câu.
Anh cũng thấy Chu Quân Vọng.
Từ miệng Thịnh Nhu Trinh, những chuyện cũ về việc c.h.ế.t, ốm liệt giường.
Anh còn thấy cái c.h.ế.t của Nhan Tâm.
Cô t.h.ả.m hại và tuyệt vọng. Lời của mỗi , tựa như lưỡi kiếm đ.â.m cô. Nhát kiếm từ đứa con trai của cô, đ.â.m trúng tim cô.
"Châu Châu nhi, Châu Châu nhi!" Anh thấy cô gục xuống, đau đớn đến mức sống.
Một cơn giãy giụa, Cảnh Nguyên Câu bỗng chốc tỉnh dậy.
Ý thức từ hư ảo trở về với thể, điều đó. cử động, chỉ hé mắt, về phía .
Trần nhà cao, xà nhà rõ ràng.
Có đẩy cửa bước , thấy động tĩnh, tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ.
"Hôm nay lạnh."
Họ chuyện bằng quan thoại.
Hai giọng nam trẻ tuổi trò chuyện vài câu, lời đều bàn về chuyện uống rượu với gái đêm qua, về những cô gái tiếp rượu, vân vân.
Hai chuyện nửa tiếng, đến xem giường của Cảnh Nguyên Câu: "Ngày ngày chúng canh giữ một sống thực vật như thế , ích gì chứ?"
"Chủ t.ử bảo canh giữ. Một lát nữa bác sĩ sẽ đến tiêm cho ."
Còn một đàn bà trung niên chăm sóc , giúp lật , vân vân. Bà cũng chuyện với Cảnh Nguyên Câu, nhưng Cảnh Nguyên Câu hiểu.
Cảnh Nguyên Câu tỉnh, thể nào giấc mơ hư ảo nữa, cũng đau lắm. Khi ai xung quanh, cử động các ngón tay, phát hiện tứ chi cứng đờ, cảm giác như cử động .
Anh cứ giả vờ như trong ba bốn ngày.
Mỗi buổi chiều tối, sẽ một thanh niên đến. Anh quan thoại tệ, chậm, sẽ hỏi về tình hình một ngày của .
Còn kiểm tra cơ thể , xem chỗ nào chăm sóc chu đáo.
"Chăm sóc cho . Chỉ cần sơ sẩy một chút, Bối Lặc gia sẽ g.i.ế.c các ." Người thanh niên .
Sau khi rời , hai đàn ông canh giữ Cảnh Nguyên Câu bèn phàn nàn.
"Thằng què c.h.ế.t tiệt, tỏ vẻ đây lắm quyền lực!"
"Hắn việc bên cạnh Bối Lặc gia, tín nhiệm, là Tá Đằng tướng quân giới thiệu cho Bối Lặc gia."
"Rốt cuộc là Đông Dương Hoa?"
"Người Hoa, từ Quảng Thành đến."
Mấy ngày qua, Cảnh Nguyên Câu thể cảm nhận sự coi trọng của thanh niên đối với , mỗi đều kiểm tra thể .
Què, Quảng Thành, điều khiến lập tức nhớ đến bé què chân năm xưa ở Quảng Thành.
Sau khi rời Quảng Thành, bé què chân đó mất tích, Cảnh Nguyên Câu tưởng c.h.ế.t.
Dù là trong hiện thực giấc mơ hư ảo, đều thấy bé đó xuất hiện bên cạnh Nhan Tâm nữa.
Ngược là Chu Quân Vọng, mơ hồ dò xét mối quan hệ giữa Nhan Tâm và đảng Bảo hoàng.
Đầu óc Cảnh Nguyên Câu rối.
Ngày hôm , thanh niên đến xem , xem lưng loét do lâu , mùi hôi , thì Cảnh Nguyên Câu, tránh mặt những tùy tùng, mở mắt.
Người thanh niên và .
Cảnh Nguyên Câu chớp mắt, nhắm .
Anh cử động các ngón tay suốt đêm, giờ chút sức lực.
Anh dùng sức nắm tay thanh niên.
Người thanh niên khựng một chút, đó đặt ngửa .
"Hậu thiên đưa đến bệnh viện để kiểm tra định kỳ." Người thanh niên dậy, với hai tên tùy tùng, "Các chuẩn sẵn sàng ."
Hai tên tùy tùng đáp: "Dạ."
Cảnh Nguyên Câu kiên nhẫn chờ đợi hai ngày.
Trải qua sự dày vò kéo dài, thấy tiếng ồn ào, nhưng vẫn giả vờ hôn mê.
Mãi cho đến khi chọc , khẽ bằng tiếng Quảng Thành.
Cảnh Nguyên Câu mở mắt.
Trong phòng bệnh, mùi t.h.u.ố.c sát trùng, đàn ông trẻ tuổi và .
"Có thấy ?" Anh lắc lắc ngón tay.
"Có, A Tùng." Anh gọi tên bé què chân.
Nhan Tâm gọi như .
"Suỵt!" Người đàn ông què chân khép mắt , "Chờ thêm ba ngày nữa, chiều tối chuyện. Tiếp tục giả vờ, đừng cử động."
Cảnh Nguyên Câu nóng lòng như lửa đốt, nhưng cũng rơi hang hùm, thận trọng.
Bây giờ đang ở ? Loại bệnh viện , giống của Nghi Thành lắm, cũng giống của Quảng Thành lắm. Những xung quanh, quan thoại, thì .
Trong khí lạnh, đây là mùa gì ?
Nhan Tâm đang ở ?