Thiếu Soái Điên Cuồng Chiếm Lấy Cô - Chương 499: Em Là Vợ Của Anh Rồi
Cập nhật lúc: 2025-11-25 02:10:12
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tối hôm đó, Tôn Mục chút khác thường.
Anh kích động.
Trong màn, hôn cô thật mạnh, cánh tay siết chặt Trương Nam Thù, như ghép cô trong cơ thể .
Vân Vũ
Anh cũng thô bạo.
Trương Nam Thù cảm thấy nóng c.h.ế.t , vò vò , tóc ướt đẫm mồ hôi.
Cô c.ắ.n mạnh lên vai : "Anh xong ?"
"Nam Thù, thích lắm." Tôn Mục kêu đau, chỉ khẽ với cô.
Trương Nam Thù chịu nhả , chỉ bắt cầu xin, dường như sắp c.ắ.n rách da thịt .
Tôn Mục vẫn ôm chặt cô, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, hôn lên tai cô, thì thầm : "Nam Thù, thích em , em là vợ của ."
Anh như khẽ , như nghẹn ngào, "Nam Thù, em là vợ của !"
Trương Nam Thù: "…"
Cô nhả .
Thôi , đừng so đo với đàn ông gì. Trong đầu lũ đàn ông hôi hám suốt ngày nghĩ gì, Trương Nam Thù hiểu.
Hai chữ "Phu nhân" ma lực gì chứ?
Nếu phụ cô còn sống, cưới thiên kim của soái phủ, đương nhiên tương lai vô hạn. hiện tại Trương gia đang chìm nổi, cô và hai trai, trong mắt các chính khách và quân phiệt, chỉ là ba đứa trẻ con.
Trẻ con ôm khối gia nghiệp và quân đội khổng lồ như , tất nhiên sẽ dẫn đến vô sự thèm khát.
Lúc Tôn Mục cưới Trương Nam Thù, kỳ thực chẳng khác nào nhảy hố lửa.
Anh là thận trọng và nghiêm túc, kẻ vô não, hiểu đạo lý .
Vì Trương Nam Thù hiểu lắm, Trương tam tiểu thư trở thành Phu nhân của , gì đáng để vui mừng? Sau những ngày khiến .
Cô thật sự hiểu nổi đàn ông.
Anh hôn lên môi cô: "Nam Thù."
Trương Nam Thù đáp: "Ừ."
"Tiểu thư." Anh khẽ gọi.
Trương Nam Thù: "…"
Cách xưng hô , vô cớ khiến thấy nhột nhột, từ khóe miệng đến đầu tim đều run lên.
Cô đáp nụ hôn của , chặn ngang lời .
Đừng nữa, Trương Nam Thù thấy những lời đầy tình cảm đều sến súa, cô chịu nổi cảm giác .
Hôm , Tôn Mục đến doanh trại.
Anh xuất phát khá sớm, Trương Nam Thù vẫn dậy. Tối hôm vất vả quá, cô mềm nhũn, lười nhúc nhích.
"… Anh cố gắng về sớm. Khi việc bên đó thỏa, cũng cần thường xuyên đến." Tôn Mục .
Trương Nam Thù: Không cần , thể ở doanh trại mãi mãi!
Trong lòng nghĩ , nhưng miệng vẫn dặn dò: "Đi đường cẩn thận, coi chừng gặp cướp núi."
Lại , "Có việc thì gửi điện báo."
"Em ngủ thêm chút nữa ." Tôn Mục .
Anh cúi , hôn lên má cô.
Rồi hôn lên trán cô, cuối cùng hôn lên môi cô, mới dậy rời .
Trương Nam Thù thoải mái lật .
Đây là giường của cô.
Chiếc giường sắt kiểu mới, cô đổi mấy năm , gần đây mới cảm thấy chật chội. Tôn Mục rời , Trương Nam Thù thấy giường rộng rãi hẳn .
Ăn sáng xong, cô xử lý xong việc của , mấy quản gia báo cáo sổ sách gần đây.
Bữa trưa, Trương Nam Thù tuần tra trong sân viện của .
Nhũ mẫu: "Cô đang xem gì ?"
"Lạ thật." Trương Nam Thù .
"Chỗ nào lạ?"
"Rõ ràng chỉ , cảm thấy sân viện của rộng rãi hơn hẳn?" Trương Nam Thù , "Hắn rốt cuộc cũng ."
Nhũ mẫu: "…"
Bữa tối, Trương Nam Thù sang bên Nhan Tâm ăn nhờ.
Món nguội của Trình Tẩu cũng khá ngon, tối nay Nhan Tâm ăn cháo; thức ăn của Cảnh Nguyên Câu thì một món cá kho, một món gà kho.
"Tối nay ăn nhiều dầu mỡ thế?" Trương Nam Thù với , "Trời nóng thế , cũng nuốt nổi ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-dien-cuong-chiem-lay-co/chuong-499-em-la-vo-cua-anh-roi.html.]
Cảnh Nguyên Câu: "Cô quản ?"
"Tâm Tâm, thật sự sẽ béo lên đó." Trương Nam Thù .
Cảnh Nguyên Câu: "Cô lo cho bản ."
"Nhìn , hiện giờ suốt ngày xe lăn, chân cũng cử động , mà ngày nào cũng ăn uống vô độ, chẳng mấy chốc sẽ phì như thổi." Trương Nam Thù .
Nhan Tâm bật .
Cảnh Nguyên Câu: "Không cần cô lo, lão t.ử vẫn lắm."
Nhan Tâm sợ hai họ đ.á.n.h , liền hỏi Trương Nam Thù: "Tôn Mục ? Anh qua ăn cơm ?"
"Anh đến doanh trại ." Trương Nam Thù .
Cảnh Nguyên Câu liếc cô: "Vẻ mặt hớn hở của cô, chút hả hê như thể lão già c.h.ế.t ."
Nhan Tâm: "…"
Nếu Cảnh Nguyên Câu đánh, thì đó là do đáng đời. Không trận đòn nào là oan uổng cả.
"… Tâm trạng , so đo với ." Trương Nam Thù híp mắt, "Làm thêm chút đồ ăn ngon, uống chút rượu nhé?"
Nhan Tâm: "…"
Cô sai Trình Tẩu thêm chút đồ nhắm, để Trương Nam Thù và Cảnh Nguyên Câu uống một chút.
Cảnh Nguyên Câu lâu uống rượu.
"Mai ngoài dạo chơi nhé?" Trương Nam Thù hỏi, "Em đến lâu , chị dẫn em chơi hạn."
"Em và Nguyên Câu vốn ngoài dạo chơi, nhưng sợ chị tâm trạng." Nhan Tâm .
"Ngày tháng vẫn sống thôi." Trương Nam Thù , "Dạo gần đây tâm trạng chị ."
Nhan Tâm: "Chúng may thêm quần áo, mua sắm thêm đồ đạc trong nhà."
Trương Nam Thù đồng ý.
Hôm , ba cùng ngoài, Phó quan Tống Dương và hai khác theo.
Cảnh Nguyên Câu lên xuống xe đều cần phó quan khiêng, Trương Nam Thù thấy mà cảm thấy đau lòng.
Cô Cảnh Nguyên Câu đang nghĩ gì. Một đại thiếu gia ngang ngược ngạo mạn như , giờ đây trở thành tàn tật, trong lòng nghĩ ?
Trương Nam Thù sang Nhan Tâm.
Nhan Tâm cũng giống cô, mỗi thấy Cảnh Nguyên Câu khiêng lên, đỡ xuống, cũng mặt .
"Trên đời, gì là hảo." Trương Nam Thù nghĩ.
Họ đến xem các cửa hàng may, xem đồ nội thất.
Sau đó mua rèm cửa mới, bàn , bát đĩa và mấy món đồ lặt vặt.
Cuối cùng ăn vịt .
Tại nhà hàng, họ gặp một nhóm , gọi Trương Nam Thù: "Chị Nam Thù?"
Trương Nam Thù đầu , thấy một thiếu nữ, lập tức cau mày.
"Chị, lâu lắm thấy chị ngoài dạo chơi." Thiếu nữ , "Lần em gọi điện cho chị, rủ chị mua sắm, hầu của chị chị bận."
Trương Nam Thù thờ ơ: "Chị luôn bận."
"Hai vị , là bạn của chị ?" Thiếu nữ hỏi.
Thiếu nữ ăn mặc thời thượng, kích thước áo bó sát , tà áo dài xẻ cao quá đầu gối. Cô tuổi còn trẻ, trang điểm thanh nhã, thể hiện vẻ xinh đáng yêu, đến nỗi rơi chỗ phàm tục.
Đi đến cũng là tâm điểm của ánh .
Nói một cách công bằng, dáng , dung mạo của cô bằng Trương Nam Thù.
" . Xin cho qua." Thái độ Trương Nam Thù lạnh nhạt, dẫn Nhan Tâm và Cảnh Nguyên Câu trong.
Thiếu nữ theo, cũng tức giận.
Cô , hỏi bạn nam cùng: "Hai , là nhà họ Cảnh ở Nghi Thành ?"
"Chắc chứ? Chưa từng thấy, với Tam tiểu thư như ."
Trương Tam tiểu thư khéo léo trong giao tiếp, phận cao, thiết lắm với ai. Người thể khiến cô cùng mua sắm, lẽ chính là nhà họ Cảnh.
"Người đàn ông đó, chân tàn tật ?" Thiếu nữ hỏi.
"Không tàn cũng đến nỗi cần đẩy."
Thiếu nữ chút suy nghĩ.
Có lẽ, đây là một cơ hội . Lần , đáng lẽ nên buộc Trương gia đồng ý một việc, nhưng gián đoạn vì Trương soái đột ngột qua đời.
Thiếu nữ tìm cơ hội khác.
"Chân tàn tật, cũng là một cơ hội ." Thiếu nữ thầm nghĩ.