Thiếu Soái Điên Cuồng Chiếm Lấy Cô - Chương 510: Người quen gặp lại
Cập nhật lúc: 2025-11-25 02:58:08
Lượt xem: 70
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhan Tâm trở về thành, rẽ khỏi con phố hiệu t.h.u.ố.c lâu, một chiếc ô tô bên lề đường bấm còi.
Bạch Sương cảnh giác.
Tôn Mục đặc biệt dặn dò Trương Nam Thù và Cảnh Nguyên Câu, đừng cho quá nhiều theo Nhan Tâm.
Đây là "Cầu phú quý trong chỗ hiểm".
Nếu như của Mã Bang xem việc là quá nghiêm trọng, thành công ngược còn đắc tội với khác.
Chi bằng để Nhan Tâm một thử một phen.
Trương Nam Thù đồng ý, nhưng Cảnh Nguyên Câu là một kẻ ngang bướng, bảo Nhan Tâm đừng sợ; bản Nhan Tâm cũng sợ, nàng thành thạo trong lĩnh vực y thuật.
"Sẽ là của chúng theo." Bạch Sương .
Nhan Tâm: "Dừng xe sát lề ."
"Đại tiểu thư…"
"Không . Đây là Bắc Thành, và Thiếu soái là 'khách' của nhà họ Trương. Nhà họ Trương vẫn đổ, chúng cũng sẽ xảy chuyện ." Nhan Tâm .
Bạch Sương đáp: "Vâng."
Trong chiếc xe ô tô bên lề đường, một thanh niên.
Khuôn mặt thanh tú tuấn, giữa chân mày một nốt ruồi, đỏ rực rỡ nổi bật.
"...Nốt ruồi , giống như hồng tâm . Không b.ắ.n một viên đạn, thì thật ngứa ngáy tay nghề." Nhan Tâm bỗng nhiên nghĩ thầm.
Nàng thu liễm tâm thần.
Thất Bối Lặc gật đầu: "Mời lên xe, tiểu thư Nhan."
Nhan Tâm: "Chi bằng ngài xuống xe ."
Thất Bối Lặc trầm ngâm một chút, cũng bước xuống xe.
Nhan Tâm ngẩng mắt , cũng kỹ Nhan Tâm.
Ánh mắt hai giao trong giây lát, Nhan Tâm thẳng chớp mắt , khiến đảo mắt chỗ khác .
"Tiểu thư Nhan, mời cô gặp một quen." Thất Bối Lặc .
Nhan Tâm: "Người quen ở ?"
"Trước hết hãy ăn cơm. Tiểu thư Nhan ăn gì?" Hắn hỏi.
Nhan Tâm: "Bắc Thành món gì ngon?"
"Ở đây cái gì cũng , tiểu thư Nhan tự chọn ." Chương Dật .
Nhan Tâm: " quen ăn đồ Tây, ăn món Hoài Dương chứ?"
"Được, gần đây một nhà hàng Hoài Dương." Chương Dật .
Vân Vũ
Xe của chạy dẫn đầu, Bạch Sương lái xe theo ; khi họ xuất phát, phía hai chiếc ô tô khác theo, chặn mất đường rút lui của Nhan Tâm.
Bạch Sương: "Có mai phục."
"Hắn dám gì ." Nhan Tâm , "Dù tức giận điên cuồng đến , cũng sẽ lật mặt lúc . Không cái căn cứ Song Ưng Môn của , thực sự ở Thanh Đảo ."
Bạch Sương: "Hắn là kẻ 'thỏ già khôn lắm chuyện', khó đối phó."
Nhan Tâm : "Ngươi nóng vội . Từ từ thôi, Bạch Sương, chúng bình tĩnh hơn cả kẻ địch. Hiện giờ tình hình chính trị Bắc Thành phức tạp, kẻ đang sốt ruột là chúng . Chúng giữ vững ."
Bạch Sương đáp: "Vâng."
Hai theo Thất Bối Lặc đến một nhà hàng.
Nhà hàng mô phỏng kiến trúc Giang Nam, khiến Nhan Tâm giữa Bắc Thành chợt thấy một cảnh quê nhà, trong lòng xao xuyến nhẹ.
Nàng nhớ nhà, cũng nhớ Phu nhân.
Chương Dật luôn quan sát nàng, thấy mỉm : "Tiểu thư Nhan, cảnh gợi tình ?"
"Cũng ."
"Thì cô là chung tình." Hắn .
Câu , hiểu chút mỉa mai.
Nhan Tâm cũng : "Bối Lệ, hình như ngài oán hận . Sao , chẳng lẽ căn cứ Song Ưng Môn của ngài thực sự ở Thanh Đảo?"
Chương Dật liếc nàng một cái thờ ơ: "Có lẽ ."
"Vậy là đoán đúng, vận may tệ." Nhan Tâm .
Chương Dật: "Vận may của tiểu thư Nhan luôn . Nếu , từ một tiểu y nữ, trở thành con dâu sắp cưới của nhà họ Cảnh?"
Tiểu nhân viên dẫn họ một phòng riêng.
Bạch Sương và của Chương Dật đều canh ở cửa.
Nhan Tâm gọi vài món, cũng mời Chương Dật gọi món.
Trong lúc , hai qua vài câu, ai chiếm lợi thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-dien-cuong-chiem-lay-co/chuong-510-nguoi-quen-gap-lai.html.]
Thức ăn lên chậm, Nhan Tâm luôn ý ý, muôn khơi gợi lời của Thất Bối Lặc.
cảnh giác, nửa thật nửa giả, cũng tiết lộ thông tin hữu ích nào cho Nhan Tâm.
Khi bàn ăn dọn đầy đủ, Nhan Tâm ăn no nửa bụng, mới hỏi Thất Bối Lặc: "Chẳng cho gặp quen ?"
"Ăn cơm ."
" no ." Nhan Tâm , " là phận nữ nhi, dày khá nhỏ."
Chương Dật nàng một cái.
Hắn lệnh cho bên ngoài.
Một lát , một thanh niên bước phòng riêng.
Cậu cao hơn khá nhiều, nhưng vẫn gầy guộc của tuổi thiếu niên, mặt còn lưu chút ngây thơ.
Nhan Tâm , trong đầu dường như thứ gì đang xung đột, tựa như tiếng va chạm bất ngờ, âm vang còn vọng , một lúc lâu vẫn choáng váng.
"Chị A Vân." A Tùng gọi nàng.
Nhan Tâm gật đầu với .
Nàng Thất Bối Lặc: " thể chuyện riêng với ?"
Chương Dật dậy: "Đương nhiên. Hai vị cứ từ từ chuyện, sẽ gọi thêm hai món nữa."
Nhan Tâm cảm ơn.
A Tùng liền xuống vị trí bên cạnh Nhan Tâm.
Nàng , cảm xúc khó tả, như gián đoạn bởi thứ gì đó khiến liền mạch.
Điều khiến tâm trạng nàng vô cùng phức tạp.
"Chị A Vân, to lớn vẫn khỏe chứ?" Cậu hỏi.
Nhan Tâm: "…"
Tại đều nhiệt tình đặt cho Cảnh Nguyên Câu những biệt danh kỳ lạ ?
Chẳng lẽ lúc ở Quảng Thành, Nhan Tâm và A Tùng đều gọi Cảnh Nguyên Câu là " to lớn"?
Vóc dáng của Cảnh Nguyên Câu, trong ngôi làng ở Quảng Thành đó, hẳn là nổi bật như hạc giữa đàn gà.
Một câu " to lớn" cũng xứng đáng.
"Cậu vẫn khỏe, chỉ là chân vẫn cử động nhiều." Nhan Tâm .
A Tùng: "Lúc đón , thương nhẹ nặng, nhưng đều là thương tổn ngoài da. Bác sĩ tìm nguyên nhân khiến bất tỉnh.
Ước đoán là não chấn động, bên ngoài thấy, tổn thương ở bên trong. Chân của , cũng là do não thương gây . Chị A Vân, các hãy đưa tìm bác sĩ Tây y chuyên khoa thần kinh giỏi."
Nhan Tâm: "Cảm ơn em. Mấy ngày nay chúng luôn tìm thầy chạy thuốc."
Nàng kìm nén cảm xúc của .
A Tùng cũng nắm chặt đôi đũa trong tay, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, từ từ kể cho nàng những chuyện .
"A Tùng, …" Mãi lâu , Nhan Tâm khó khăn lên tiếng.
"Người to lớn khi nhắc với em, chị nhớ chuyện ở Quảng Thành, lúc đó chị thương nặng." A Tùng .
Nhan Tâm: " mơ thấy em."
Cảm xúc đang cố gắng chịu đựng của A Tùng, bỗng mất kiểm soát: "Thật ?"
"Ừ, mơ thấy em vài ." Nhan Tâm .
Nàng kể giấc mơ của .
A Tùng gật đầu sốt sắng: "Đó là mơ, đó là sự thật! Lúc đó chị, to lớn và em. Chị A Vân, em là chị sẽ quên em mà."
Nhan Tâm thấy sự chân thành của , trong lòng chua xót vô cùng.
A Tùng là gián điệp, phận của là giả; nhưng từng chút từng chút tương tác giữa họ, tình cảm là thật.
" còn nhớ cử chỉ tay của em. Trước đây hình như chúng dùng cách để truyền tín hiệu." Nhan Tâm .
Câu của nàng, nhanh, giọng cũng nhỏ.
"Đó là ám hiệu giấu đồ ăn vặt săn bắt ." A Tùng , giọng cũng nhẹ, "Bác Tư nghề săn bắn, chúng thường lấy trộm một ít về cải thiện bữa ăn."
Nhan Tâm: "…"
"Chị A Vân, chị nhớ cũng ." A Tùng , ánh mắt ảm đạm, "Em, em thực là A Tùng."
Nhan Tâm chợt nắm lấy tay .
"Không cả." Nàng thẳng , thấy sự bất an của , mắt cay xè, "Trong lòng chị, em chính là A Tùng, em trai thiết của chị."
A Tùng vui đến phát , mắt long lanh lệ.
Cậu vội vàng mặt lau nước mắt.
Nhan Tâm hỏi : "Mấy ngày nay, của Thất Bối Lặc đ.á.n.h em ? Còn trai em, đ.á.n.h em ?"
"Không ." A Tùng , "Em thừa nhận gì, họ g.i.ế.c em cũng . Họ chỉ đang xúi giục em, bảo em đến bên các nội gián."