Thiếu Soái Điên Cuồng Chiếm Lấy Cô - Chương 529: Tôi Nhớ Cậu Rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-25 03:56:14
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian trôi qua nhanh như tên bắn.

Sinh nhật của Nhan Tâm cũng trôi qua trong vô thức.

Sinh nhật năm nay của cô trải qua đơn giản, nhưng vô cùng vui vẻ.

Cảnh Nguyên Câu và Nam Thù ở bên cạnh cô, Trình Tẩu, Bạch Sương và những cô tin tưởng khác cũng đều bên cạnh cô.

Cô còn nhận một món quà.

Một chuỗi ngọc trai gửi từ Nghi Thành từ nghìn dặm xa xôi.

Những viên ngọc trai màu xám nhạt, hiếm thấy và quý giá, ngay cả Trương Nam Thù khi thấy cũng khen ngợi: "Thành sắc ."

Cảnh Nguyên Câu cũng cầm lên xem.

Anh : "Sao suốt ngày gửi ngọc trai ? Không lẽ kiểu dáng nào khác ?"

"Thịnh Lữ trưởng chân thành và chuyên nhất, đương nhiên là gì hào nhoáng ." Trương Nam Thù .

bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để chế nhạo Cảnh Nguyên Câu.

Nhan Tâm với hai họ: "Lại cãi , một khắc cũng chịu yên."

Tối hôm đó, giường, khi Cảnh Nguyên Câu tập luyện xong, tắm rửa lên giường ôm lấy Nhan Tâm.

Thấy Nhan Tâm vẫn ngủ, hỏi cô: "Đang nghĩ gì ?"

Đột nhiên nhận quà của , Nhan Tâm chỉ đang nghĩ về tình cảnh của Phu nhân.

Phu nhân trở về một thời gian. Trong những ngày , cứ nửa tháng điện báo, đều là để báo tin an cho .

Điện báo mà Nhan Tâm và Cảnh Nguyên Câu gửi về, đều do cô cho , phó quan của Trương Tri gửi, sẽ đưa cho Nhan Tâm xem ; còn điện báo từ Nghi Thành gửi đến, cũng do của Trương Tri dịch xong mang tới.

Giữa họ còn Trương Tri, nhiều chuyện thể , dù cũng thể biến đổi trong quá trình truyền đạt.

Nhan Tâm rõ là cần lo lắng, nhưng vẫn tình hình gần đây của Phu nhân.

Cô còn kịp trả lời, Cảnh Nguyên Câu ôm cô hỏi: "Nhớ hả?"

Nhan Tâm tỉnh táo , vỗ vai : "Ngày tháng quá nhàn rỗi, cảm thấy chán lắm ? Lại hỏi những câu như ."

"Anh mà." Anh dí sát cô, "Tâm Tâm, em nhớ ?"

Nhan Tâm: "Anh đang thử lòng em?"

"Không, thực sự nhớ ." Cảnh Nguyên Câu .

Nhan Tâm: "…"

Cô vẫn đ.á.n.h vài cái vai, thật nhàm chán, lấy cô trò tiêu khiển.

cần giải thích, càng cần tự chứng minh. Giữa cô và Cảnh Nguyên Câu, sự tin tưởng và ăn ý sâu sắc nhất.

"Ngọc trai . mười năm, hồng ngọc vẫn lấp lánh, vàng vẫn rực rỡ, chỉ ngọc trai là ngả màu." Cảnh Nguyên Câu .

Cánh tay dùng lực, "Tâm Tâm, em mang tên , nhưng đừng trở thành hạt ngọc trai. Dù là hòn đá cứng rắn, cũng kiên cố thể phá vỡ."

Nhan Tâm ôm lấy mặt , khẽ hôn .

Người yêu thương cô nhất, giống như cha , mong là cô mãi mãi trắng trong xinh , mà là cô vững chắc và kiên cường.

Tình cảm của Cảnh Nguyên Câu và cô, trải qua hai lửa thử vàng là ly biệt và giấc mơ, còn bền chặt hơn cả kim cương.

"Em sớm còn là minh châu của ai nữa ." Nhan Tâm .

Cô và Cảnh Nguyên Câu trao nụ hôn, thể Cảnh Nguyên Câu dần dần nóng lên. Làn da mới nguội khi tập luyện, giờ bùng cháy.

Nhan Tâm mềm mại giường, chăm sóc thoải mái dễ chịu.

Hai tắm rửa qua xuống.

Cô ngủ , nhưng Cảnh Nguyên Câu vẫn nhớ đến của .

Không giờ thế nào .

Lúc là hơn một giờ sáng, Thịnh Viễn Sơn gặp một cơn ác mộng.

Anh giật tỉnh dậy, trong khoảnh khắc đang ở . Anh mơ thấy một biển lửa, dốc hết sức đẩy Nhan Tâm và Cảnh Nguyên Câu ngoài.

Anh dậy uống nước, bàn, buồn bã lâu.

Hôm , Thịnh Viễn Sơn đến chỗ Phu nhân dùng bữa.

Phu nhân thấy sắc mặt , liền hỏi chuyện gì.

"Không ngủ . Hơi nhớ Tâm Tâm và A Trạo thôi." Anh thành thật .

Lại , " gửi quà sinh nhật cho Tâm Tâm, nhận ."

Điện báo của nhà họ Trương gửi đến, chỉ vỏn vẹn vài chữ, đều chỉ là ý "bình an".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-dien-cuong-chiem-lay-co/chuong-529-toi-nho-cau-roi.html.]

Ai cần cái chứ?

Phu nhân một bức thư dài, nhưng sợ Nhan Tâm và Cảnh Nguyên Câu nhận .

"Quà tặng cô đắt giá như , chắc chắn cô nhận , nhà họ Trương sẽ khấu trừ món ." Phu nhân , "Cô và A Trạo đều khỏe mạnh, nhà để ở, còn Nam Thù chiếu cố, đừng lo lắng."

"Ngài lo lắng ?"

"Núi cao đường xa, tay với tới, ngoài việc lo lắng suông, cũng chẳng tác dụng gì." Phu nhân .

Đốc quân phủ còn cả đống việc.

Sản nghiệp to lớn , đều do Phu nhân trông coi. Dù cần tự lấy, nhưng việc đều ghi nhớ trong lòng, các quản sự mới dám qua loa đối phó với bà.

Lo lắng suy nghĩ thật quá mệt mỏi.

Những ngày thư thả nhất của Phu nhân, là khi xác định Cảnh Nguyên Câu bình an và Nhan Tâm vẫn còn ở bên cạnh bà.

Cả đời bà từng mấy ngày thư thái như .

Tiếc là cảnh kéo dài.

Nghĩ đến đây, Phu nhân oán trách Đốc quân.

Bà vốn khó bản , cũng khó Đốc quân, bất cứ chuyện gì cũng nhẹ nhàng bỏ qua, duy chỉ việc "trục xuất Nhan Tâm" , bà cố chấp một cách thái quá.

Bà thực sự thể hiểu nổi, Đốc quân thể vì những dự đoán mơ hồ khó nắm bắt mà đuổi Nhan Tâm khỏi bên bà.

tròn bổn phận vợ trong suốt mấy chục năm như một ngày, cuối cùng đổi lấy sự phản bội như , so với bất kỳ chuyện gì đây đều khiến bà đau lòng hơn.

"… Nếu thực sự yên tâm, hãy tìm đưa thư lên Bắc Thành, hỏi thăm xem bây giờ họ thế nào." Phu nhân .

Thịnh Viễn Sơn trầm mặc.

Anh yên lặng ở đó, thần sắc khó lường.

Phu nhân thời gian rảnh để đó với , bà dự tiệc ở nhà họ Lục.

Con dâu thứ của Tổng Tham mưu Lục Phong Giang là Chúc Tùng Nhân mấy hôm sinh nở, hạ sinh cho nhà họ Lục một cháu trai trưởng.

Chuyện khiến vợ chồng Lục Phong Giang vui mừng khôn xiết.

Tiệc "tẩy tam" tổ chức vô cùng náo nhiệt, Lục phu nhân còn đích đến mời Phu nhân.

Phu nhân thể cảm nhận niềm vui của nhà họ Lục, đương nhiên sẵn lòng đến chia vui.

Hơn nữa, Phu nhân cũng cần giúp Đường Bạch ấn định ngày cưới, cần thiết kéo dài thêm nữa. Cảnh Nguyên Câu vẫn còn sống, Đường Bạch thể kết hôn sớm.

"Đi lây chút hỷ khí của nhà họ Lục, lẽ cũng sắp ." Phu nhân .

Thịnh Viễn Sơn: "Hai họ bây giờ ngày ngày sống chung, vợ chồng nhưng còn hơn cả vợ chồng, đúng là khả năng sớm con thật."

Lại , "Đứa con đầu lòng, bất kể trai gái đều cho nhé?"

Anh câu , tâm trạng khó lường. Nỗi buồn thương ẩn sâu bên trong, vẫn thể thấy ngay.

Phu nhân: "Tìm kiếm nghiêm túc một nhân duyên thuộc về chính , mới là chuyện chính đáng. Dù hai đứa họ đồng ý, cũng đồng ý. Con cái nên nuôi dưỡng bên cạnh cha ruột của chúng, chứ tùy tiện cho khác con nuôi."

"Đó là một đứa trẻ, thú cưng. Đứa trẻ niềm vui nỗi buồn của riêng , nuôi dưỡng cũng thể tình cảm thực sự. Không con đẻ, khác xúi giục vài câu, là sẽ mặt với ngay."

Bà nhớ đến Thịnh Nhu Trinh.

Thịnh Nhu Trinh khiến Phu nhân hiểu đạo lý .

Nuôi dạy một đứa trẻ quá khó, rủi ro cũng lớn. Không con ruột, thì đừng nên đụng .

Tai họa của Nhan Tâm và Cảnh Nguyên Câu, chẳng là do Phu nhân nhất thời mềm lòng nhận nuôi Thịnh Nhu Trinh mà tạo ?

Trong việc nuông chiều con cái, Phu nhân phạm sai lầm lớn nhất trong đời.

Bà suýt chút nữa gián tiếp hại c.h.ế.t con trai , và cả Nhan Tâm.

"Số mệnh thật khó lường." Thịnh Viễn Sơn .

Phu nhân gì thêm.

đến nhà họ Lục.

Cả nhà họ Lục tràn ngập khí vui vẻ; Nhị thiếu gia nhà họ Lục đón khách ở cổng, cũng tươi rạng rỡ.

Phu nhân còn gặp Đại thiếu phu nhân nhà họ Lục. Trang phục của cô rộng rãi, bụng lộ, hóa cũng đang thai.

Vân Vũ

Thảo nào Lục phu nhân vui mừng đến .

Nhìn vui vẻ đầm ấm hạnh phúc, trong lòng Phu nhân chợt chua xót.

Người sống một đời, rốt cuộc là để gì? Đến giờ Phu nhân vẫn câu trả lời.

 

Loading...