Thiếu Soái Điên Cuồng Chiếm Lấy Cô - Chương 531: Ích Kỷ

Cập nhật lúc: 2025-11-25 03:56:16
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Tri quả thật trong thành, vài ngày mới trở về.

Hắn đích tới bên Nhan Tâm một chuyến, với hai bọn họ: "Thư sẽ các gửi. Còn gì cần mang theo nữa ?"

Vân Vũ

"Cái gì cũng ?" Cảnh Nguyên Câu hỏi.

Trương Tri: "Chuyên liệt thể vận chuyển , đều ."

Cảnh Nguyên Câu: "Có thể đưa vị hôn thê của về thăm một chút ? Ở vài ngày, đón . Mẹ nhớ cô ."

Nhan Tâm kinh ngạc.

Hắn bàn bạc việc với cô.

Cảnh Nguyên Câu: "Tù nhân chỉ , bao gồm cô ."

Trương Tri trầm ngâm, một lúc lâu mới : "Việc một tính. Khuyên bỏ ý định đó , đừng sinh sự."

Lại với Nhan Tâm, "Thế đạo yên . Cô ở Trương gia ít nhất an thể, rời khỏi còn sẽ xảy chuyện gì. Cô là Thiếu phu nhân nhà họ Cảnh, nhưng bắt lấy cô thì ít."

Thất Bối Lặc là kẻ đầu tiên.

Nhan Tâm đáp , Cảnh Nguyên Câu nhanh miệng mở lời: "Đừng dọa cô , chúng chịu nổi dọa. Anh trực tiếp thừa nhận bất tài, cách thành việc . Lần chuyện đừng khoác lác. Không , chuyên liệt chở cái gì thì đều ?"

Trương Tri nghẹn lời.

Nhan Tâm lén thọc thọc Cảnh Nguyên Câu.

Không việc gì chòng ghẹo Trương Tri gì? Đắc tội , cũng chẳng lợi ích gì.

Cảnh Nguyên Câu cho là đúng, với Trương Tri: "Không gửi , mời tới chụp cho chúng một tấm ảnh, gửi cho , việc chứ?"

Trương Tri sắc mặt khó coi: "Anh còn yêu cầu gì khác nữa ?"

"Hết ."

Trương Tri phẩy tay áo bỏ , đáp ứng cũng phản đối.

Buổi chiều, một thanh niên ăn mặc thời thượng, xách máy ảnh tới, chụp cho Nhan Tâm và Cảnh Nguyên Câu một tấm ảnh trong sân viên.

"Rửa thêm một tấm cho ." Cảnh Nguyên Câu dặn dò.

Người thanh niên đáp .

Rất nhanh, tấm ảnh chuyển tới Nghi Thành, đến tay Đốc quân .

Đốc quân con trai xe lăn, tinh thần hớn hở, như đang ở vị trí cao, cả khí sắc lẫn tinh thần đều .

Nhan Tâm phía lưng , cánh tay khẽ đặt lên bờ vai , tư thế quá mật một chút. hai đều dung mạo ưa như , vô cùng xứng đôi.

Đốc quân chỉ chăm chú con trai, nước mắt già lăn dài.

Dạo gần đây ông sống đặc biệt thuận lòng.

Trước hết là trong nhà, Phu nhân lạnh nhạt với ông nhiều.

Trên bề mặt vẫn duy trì hòa bình, nhưng còn ân cần, chu đáo nữa. Ánh mắt xa cách của Phu nhân, thế nào cũng thể ấm lên .

Vợ chồng hơn ba mươi năm, Đốc quân và Phu nhân là nhà thiết nhất, đáng lẽ họ nên là một thể, một tòa thành trì vững chắc.

Đột nhiên thành trì sụp đổ một nửa, Đốc quân trong lòng hoang mang vô cùng.

Tiếp đó là trong quân đội, cũng gặp vài sự cố.

Bắc Thành tạm thời động đến liên minh, nhưng biên giới vùng Xuyên vẫn luôn quân đội quấy nhiễu, phía nam vùng Xuyên xảy chiến sự, suýt chút nữa lan đến địa giới của Đốc quân.

Về kinh tế, xảy hai biến động tài chính; về dân sinh cũng nơi nơi đều định.

"Vợ chồng thất hòa, việc thuận" là cảm giác của Đốc quân.

Gia đình của ông lung lay, địa bàn của ông cũng theo đó mà dậy sóng nổi gió.

Bên Tây phủ, tạm thời vẫn yên , đáng tiếc lũ trẻ từng đứa một gì.

Cảnh Thúc Hồng điên điên khùng khùng; thằng bé thứ ba Cảnh Quý Lương bất tài, tuổi còn nhỏ la cà chốn phòng hương của kỹ nữ danh tiếng, Đốc quân đ.á.n.h c.h.ế.t nó; đứa con trai út Cảnh Thiếu Hằng mấy tháng nay hiểu , thỉnh thoảng đau ốm, còn ầm ĩ đến mức nhập viện.

Đốc quân với Phó quan trưởng mới nhậm chức: "Sau khi Tâm Tâm nhi rời , tất cả thứ đều trở nên hơn. Trái còn loạn hơn nhiều so với lúc cô còn ở đây."

Ông đón Nhan Tâm về, nhưng mở lời. Hiện tại Nhan Tâm đang ở bên cạnh Cảnh Nguyên Câu, Cảnh Nguyên Câu cũng cần cô .

"... Đốc quân, ngài thể là Phu nhân nhớ Đại tiểu thư . Một Thiếu soái thể ứng phó , hai ở Bắc Thành, chỉ là thêm con tin mà thôi." Phó quan trưởng .

Lời đúng lòng Đốc quân.

Ông vẫn còn do dự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-dien-cuong-chiem-lay-co/chuong-531-ich-ky.html.]

Nhan Tâm, rốt cuộc là phúc là họa?

Ông trầm ngâm giây lát. Hơi chút động lòng, chút e ngại.

Phó quan trưởng tiếp tục : "Đốc quân, Thiếu soái hiện đang ở Bắc Thành. Cậu mất tích, vẫn ở mắt ngài. Đại tiểu thư về nhà, Phu nhân vui vẻ, Thiếu soái hẳn cũng sẽ yên tâm."

Đốc quân mắt sáng lên.

Ông vẫn luôn cảm thấy, chỉ Cảnh Nguyên Câu mới trấn áp Nhan Tâm.

Trước đây lo lắng, là vì Cảnh Nguyên Câu sống c.h.ế.t , thứ đều chắc chắn; hiện tại Cảnh Nguyên Câu vẫn còn sống, đang ở Bắc Thành, Nhan Tâm thể về .

Đợi cô về , Phu nhân sẽ vui vẻ, thứ trong nhà thể thu xếp thỏa.

"Anh đúng." Đốc quân vỗ vỗ vai Phó quan trưởng, cầm ảnh trở về viện nội.

Ông đưa ảnh cho Phu nhân.

Phu nhân , một lúc lâu buông tay, ngón tay xoa xoa tấm ảnh.

"A Trêu trông khá ." Đốc quân dò xét .

Phu nhân: "Tốt hơn nhiều so với đến gặp nó, đó thật sự suy nhược, gầy gò. Trình Tẩu tới , trông vẻ ăn uống , béo trở ."

Đốc quân cũng cúi đầu : "Sao thấy nó so với đây gầy một chút?"

"Ngài thấy dáng vẻ của nó khi trốn thoát khỏi tay Thất Bối Lặc." Phu nhân , "Bây giờ hơn nhiều . Tâm Tâm nhi chăm sóc nó."

Đốc quân lập tức : "A Uẩn, đón Tâm Tâm nhi về ?"

Tay Phu nhân khẽ dừng .

Một lúc lâu , bà khẽ mỉm : "Đón về? Chân tay A Trêu tiện, ngài đón Tâm Tâm nhi về, một nó ở Bắc Thành?"

Đốc quân: "..."

"Cảnh Phong, ngài chồng, cha đều ích kỷ đến cực điểm." Phu nhân dậy, "Ngài mãi mãi chỉ nghĩ đến bản ."

Đốc quân sững sờ.

Ông gương mặt dù tuổi nhưng vẫn rạng rỡ của Phu nhân. Biểu cảm mặt, hẳn là thất vọng, cũng chẳng tức giận khinh miệt.

Chỉ nhạt nhòa.

Cảm xúc nhạt nhòa, nhạt đến mức khiến kinh hãi.

Má Đốc quân nóng bừng, như Phu nhân tát một cái thật mạnh.

"A Uẩn, chúng vợ chồng ba mươi năm..."

"Ba mươi năm!" Khóe miệng Phu nhân nở nụ châm chọc, "Ý ngài , Thịnh Uẩn phụ thuộc ngài ba mươi năm chứ gì?"

Dừng một chút, bà , " trong lòng ngài, công lao, cũng chẳng khổ lao. Khi ngài nghi ngờ con gái nuôi, liền đuổi nó ; khi ngài thấy nó hữu dụng, đón nó về.

Lúc đó ngài màng sống c.h.ế.t của , quan tâm đến tâm tình ; giờ đây ngài nghĩ đến cảnh của con trai, nghĩ tới đôi chân tàn tật của nó cần một chăm sóc sát .

Cảnh Phong, ngài chẳng bao giờ cần ai, mỗi đều là kẻ việc ngài. Ngài chỉ cần chính . Đừng nhắc tới ba mươi năm nữa, thấy mấy chữ , cảm thấy mệt mỏi ."

Bà cầm lấy tấm ảnh, dậy trở về phòng.

Đốc quân cả đời từng thấy lời nặng nề như , nhất thời kinh ngạc tức giận.

Cơn giận của ông sôi sùng sục trong giây lát, bỗng chốc lắng xuống.

Thịnh Uẩn trách ông!

từng trách ông, cho đến khoảnh khắc . Ông nhất định tổn thương trái tim bà thật sâu.

Bà ba mươi năm như một ngày bên cạnh ông, mà ông tổn thương bà.

Cơn giận của Đốc quân lập tức biến mất dấu vết, ông theo phòng ngủ.

Gần đây, trong viện chính Đốc phủ lẻn một gián điệp, nhanh chuyện Phu nhân và Đốc quân cãi , truyền đến tai Cảnh Phỉ Nghiên.

Cảnh Phỉ Nghiên mừng rỡ cuồng nhiệt.

"Mẹ, chúng thể nhân cơ hội bảo A Cha dọn đến Tây phủ." Cảnh Phỉ Nghiên .

Hạ Mộng Lan: "Đáng lẽ chúng nên dọn Đốc phủ. Họ Thịnh rốt cuộc cũng giả vờ nữa , sớm muộn gì cũng lộ diện mà."

"Mẹ nói lẫm rồi. A Cha ở , Đốc phủ ở đó." Cảnh Phỉ Nghiên nói.

 

Loading...