Thiếu Soái Điên Cuồng Chiếm Lấy Cô - Chương 587: Tâm Tâm Nhi sẽ trở về chứ?
Cập nhật lúc: 2025-11-25 16:11:30
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu tháng Ba, Cảnh Nguyên Câu lên đường trở về Nghi Thành.
"Nhất định tháng Tư sẽ trở về." Hắn đảm bảo với Nhan Tâm.
Nhan Tâm ôm lấy : "Nguyên Câu, tình thế biến hóa khôn lường, đều ngoài dự liệu của chúng . Lần trở về, xử lý việc lớn, an lòng , mỗi việc đều nóng vội.
Em và Tuyết Nhi ở Bắc Thành, bên cạnh Nam Thù. Đây là nơi an nhất thiên hạ, đấy, Nam Thù sẽ liều mạng để bảo vệ em."
Cảnh Nguyên Câu : "Em tin tưởng cô đến ?"
"Cô xứng đáng với lòng tin." Nhan Tâm .
Lúc lên đường, Cảnh Nguyên Câu chuyện nhiều với Tôn Mục.
Tôn Mục cam kết với , sẽ đảm bảo an cho vợ con của .
Khi rời , Nhan Tâm chỉ tiễn đến cổng Soái phủ, theo ngoại thành. Chồng chỉ là xa một chuyến, sẽ sớm trở về thôi.
Sau khi Cảnh Nguyên Câu rời , Nhan Tâm trở về phòng, lục tờ báo cũ từ Nghi Thành gửi đến đây: tờ báo do phóng viên khi cô rời Nghi Thành hai năm .
Lúc đó cô , đến Luân Đôn học y; lúc đó cô cũng , Lập thu năm đó sẽ họa, lúc đó cô sẽ trở về.
Nhan Tâm xem một hồi lâu.
Trương Nam Thù sợ cô một buồn bã, bèn gọi Tôn Mục, ba họ cùng ngoài ăn cơm hát.
"Nhớ sắt ?" Trương Nam Thù hỏi.
Nhan Tâm lắc đầu: "Không . Em đột nhiên phát hiện, trừ những ngày đợi xuất giá , thì thời gian sống ở nhà họ Trương là vui vẻ nhất."
Trương Nam Thù : "Câu của em chị thích ."
Lời Nhan Tâm là thật lòng.
Khi một , cô chợt nhớ nhiều chuyện.
Đặc biệt là những chuyện xảy khi cô trọng sinh.
Cô ở Viện Tùng Hương của Khương công quán, sống hơn hai năm. Những ngày tháng đó, nhớ thật dài, dài như sống hết cả một đời .
Cô luôn đau khổ, từng giờ từng phút đều dài dằng dặc, ngày tháng dường như hồi kết. Cô thỉnh thoảng yên, từ đêm khuya đến bình minh.
Lúc đó, cô như đang ở địa ngục, Cảnh Nguyên Câu là tia nắng duy nhất trong những ngày tháng đó. Khi ở bên, cuộc sống của cô bao trùm bởi u ám.
Nghĩ đến Viện Tùng Hương ở Khương công quán, Nhan Tâm cảm thấy như kiếp , khó mà tưởng tượng đó mới chỉ là hơn hai năm .
Sau đó là ở Đốc quân phủ.
Cảnh Nguyên Câu sống c.h.ế.t , ngày tháng cũng khó khăn. Nhan Tâm ở đầy mười tháng, từ lúc bước chân đến lúc rời , cũng như một quãng thời gian dài lâu.
Hai nơi , cộng cũng chỉ ba năm, nhưng trong ký ức của Nhan Tâm, cô như sống hết nửa đời .
Đến nhà họ Trương, thì khác. Dù lúc đó vẫn tìm thấy Cảnh Nguyên Câu, dù tình thế cũng căng thẳng, họ tự do.
Cuộc sống ở nhà họ Trương, lòng Nhan Tâm là an , tự tại, nên khi cô nhớ việc nhà họ Trương, như chuyện của ngày hôm qua.
Kỳ thực cũng sắp hai năm .
Hai năm và hai năm ở Khương công quán, thể so sánh .
• Thời gian vui vẻ luôn trôi qua nhanh. Những ngày tháng nhuốm màu đau khổ, mới dài dằng dặc vô cùng.
"Tâm Tâm, em thật sự du học với bọn ?" Trương Nam Thù nhịn vẫn , " em , em luôn học Tây y."
"Ừ, ." Nhan Tâm .
cô chồng, cũng con.
Lý tưởng của cô, nhường bước cho cuộc sống.
"Thật ?"
"Không nữa." Nhan Tâm thở dài.
Trương Nam Thù: "Vậy thì đáng tiếc quá. còn tưởng, chúng thể ở bên lâu."
Nhan Tâm .
Trương Nam Thù: "Tâm Tâm, sợ."
"Sợ du học?" Nhan Tâm ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-dien-cuong-chiem-lay-co/chuong-587-tam-tam-nhi-se-tro-ve-chu.html.]
"Đương nhiên , đồ ngốc. sợ em sẽ giống như Phu nhân, rơi cảnh luôn đè nén và đau khổ. Tâm Tâm, em du học, em luôn học Tây y." Trương Nam Thù .
Nhan Tâm trầm mặc.
"Rồi sẽ một ngày, cuộc sống trở nên bộn bề, lẽ em sẽ hận sắt. Hắn nhốt em ở đây, nhốt em trong phận thiếu phu nhân nhà họ Cảnh, bắt em lặp con đường cũ của ." Trương Nam Thù .
Nhan Tâm: "Đâu đến mức nghiêm trọng , …"
"Em định , em đủ cách để học Tây y. khác công nhận ? Những bác sĩ Tây y cầm bằng cấp từ nước ngoài về, họ coi trọng em ? Bằng cấp chính là thứ dùng để khẳng định. Em , em sẽ mãi mãi thể xây dựng uy tín." Trương Nam Thù .
Nhan Tâm cúi thấp tầm mắt.
Tôn Mục vốn là hòa giải, lúc cũng : "Thiếu phu nhân, cô là trí tuệ lớn, lẽ cô thể theo đuổi nhiều hơn."
Nhan Tâm bảo gọi tên cô, cứ gọi "Nhan Tâm", cần xưng hô "thiếu phu nhân".
Cô cũng gọi là Tôn Mục.
"Được, Nhan Tâm. và Nam Thù đều như , hy vọng cô cơ hội chính , chỉ là con dâu nhà họ Cảnh, của Tuyết Nhi, mà còn là Thiếu thần y Nhan Tâm." Tôn Mục .
Mắt Nhan Tâm cay xè.
Sau khi trọng sinh, cô đổi phận của , đó cứu lấy Trung y.
bây giờ, cô bận rộn quá nhiều việc vặt, bỏ bê sự nghiệp của chính .
Đã từng, y thuật của cô nuôi sống cô, nuôi sống một đám nhà họ Khương, nuôi sống hơn chục nhân viên cửa hiệu thuốc.
Đó là công cụ kiếm cơm của cô.
Nhan Tâm nghĩ nhiều nữa, cố ý đùa: "Nguyên Câu mà trở về, chắc chắn sẽ đ.á.n.h với Nam Thù. Cô định rõ kế hoạch dụ vợ chạy mất ."
Trương Nam Thù: " còn chuyện với . Nhà bận việc, thêm dầu lửa. Đợi xử lý xong xuôi, tìm , còn tính sổ với ."
Nhan Tâm: "…"
Họ trở về Soái phủ muộn.
Sau khi Nhan Tâm trở về, đúng lúc con bé thức giấc, dậy b.ú đêm.
Nhũ mẫu cho b.ú xong, Vi Minh bồng bé , Nhan Tâm và Bạch Sương, Cát Tẩu cùng chơi đùa với bé.
Nhan Tâm chợt nhớ đến lời của Trương Nam Thù và Tôn Mục.
Cô khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Nhi, trong lòng dâng lên cảm xúc nghẹn ngào, thể diễn tả thành lời.
Trương Nam Thù , lẽ một ngày nào đó, cô sẽ vì chuyện mà hận Cảnh Nguyên Câu - thật sự chừng sẽ như , bởi tuổi xuân quá dài.
Phu nhân cũng ngay từ đầu yêu Đốc quân, mà là từng thất vọng, từng chút một chất chồng.
Khi Cảnh Nguyên Câu trở về Nghi Thành, Đốc quân đích bến sông đón , cùng còn Thịnh Viễn Sơn và Phu nhân.
Tính từ lúc mất tích đến nay, gần ba năm.
Đốc quân ba năm gặp trưởng tử, nhất thời đỏ mắt.
"Chân thật sự khỏi ?" Đốc quân hỏi ngay khi gặp mặt.
Cảnh Nguyên Câu : "Thỉnh thoảng trời gió trời mưa, vẫn đau nhức. , vợ chữa bệnh."
Đốc quân: "…"
Hắn về phía Cảnh Nguyên Câu, căng thẳng, "Tâm Tâm Nhi và đứa bé ?"
"Bọn họ vẫn ở nhà họ Trương, Bắc Thành."
Đốc quân trầm mặt: "Huynh hoàng, cha thế nào, chồng thế nào? Anh ném vợ con ở nhà họ Trương."
Phu nhân liền : "Mấy năm gặp con trai, gặp mặt trách mắng nó? Nó là lớn , chừng mực."
Đốc quân: "Phu nhân ."
Vân Vũ
Trong lòng lo lắng khó tả.
Con trai trở về, vui mừng khôn xiết; nhưng Tâm Tâm Nhi và đứa bé trở về, việc giữ đứa con trai còn .
Trái tim Đốc quân từ từ treo lên, một lúc lâu thể buông xuống.
Vì , hỏi một câu đúng lúc: "Tâm Tâm Nhi sẽ trở về chứ?"