Thịnh Thế Trà Hương - Chương 150: Thần giao cách cảm

Cập nhật lúc: 2025-02-10 12:40:55
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Nghiên Hạnh do dự cự tuyệt. thấy nếu cự tuyệt, hoặc là Tần Thiên tiếp tục mệt nhọc, hoặc là Đại phu nhân sẽ quan tâm đến việc . Người đầu tiên quả thật khó thể chiếu cố, mà an tâm bảo dưỡng thể, càng thể lao lực. Bản của Trang phủ, hai tỷ vẫn luôn thâm chịu đại ân của Trang phủ, nay Trang phủ cần nàng, chẳng lẽ nàng thật sự trốn tránh co đầu rút cổ bước ? Đừng đến khác nghĩ về nàng thế nào, chính nàng cũng sẽ xem thường bản .

Đang nên lựa chọn , Tần Thiên còn một câu, khiến Phương Nghiên Hạnh xác định tâm tư mà đáp ứng nàng.

Tam di thái thái việc , mặt Trang Tín Trung trách cứ nàng: “Ngươi đáp ứng lúc cùng thương lượng, ngươi cũng giống như khác, đem để mắt?” Nói xong, lôi kéo tay con : “Ta , xuất , cũng khó trách ngay cả nội tức cũng xem thường …”

Trang Tín Trung là thành thật và hiếu thuận, vội vàng dỗ mẫu , còn nháy mắt với Phương Nghiên Hạnh, để nàng lời nhẹ nhàng với mẫu . Phương Nghiên Hạnh tính tình mềm mại, trong lòng tuy rằng vui, nhưng vẫn thuận theo dỗ hai câu.

Thấy nội tức chịu nhịn mặt , Tam di thái thái cũng lòng, ngừng , tiếp: “Con đáp ứng quản lý hậu viện sẽ đối nghịch với Nhị phòng? Con đừng xem Nhị phòng hiện tại vẻ như áp chế, cho con , Nhị di thái thái con lợi hại, con ứng phó , về khi thêm phiền toái, đến lúc đó chỉ sợ cố gắng lấy lòng cũng muộn. Con nhanh từ chối, chúng chỉ để ý sống cho , đừng nhúng tay .”

Phương Nghiên Hạnh : “Nương, Tần Thiên với con điều gì ?”

“Nói cái gì?”

“Nàng , ngươi nếu khinh thường bản , khác sẽ chút khách khí giẫm lên ngươi.” Phương Nghiên Hạnh Tam di thái thái: “Nương, chúng vẫn đều lùi bước dám xuất đầu lộ diện, nhưng xem, trong phủ ai đối với chúng ? Lần nương sinh bệnh, Nhị di thái thái ngay cả đại phu cũng mời đến xem cho , cuối cùng vẫn do con cầu Đại phu nhân bà mới sai ngươi thỉnh Chu đại phu đến. Không tới việc , xem đồ ăn của chúng như thế nào, thứ nào mà là đồ thừa của khác, xem thái độ của hạ nhân đối với chúng , nương, cũng đành nhẫn nhịn ăn thứ đồ ăn như , vì ngại ngần dám trách tội phòng bếp? Bởi vì cho dù , khác cũng sẽ coi gì”.

Tam di thái thái đổi sắc mặt mấy , hổ òa: “Con đang trách cứ ư?”

Trang Tín Trung thấy mẫu , về phía Phương Nghiên Hạnh, ý bảo nàng cần thêm nữa, ai ngờ Phương Nghiên Hạnh luôn mềm mại nhã nhặn nhưng hề để ý đến tiếp tục : “Nương, con trách , nếu một chịu ủy khuất cũng đành thôi. nương, Tín Trung, Minh Lan xem, bao giờ thấy Tín Trung dám chuyện lớn tiếng trong Trang phủ? Minh Lan thì càng cần tới, ngay cả nha bên nàng cũng chẳng thèm để ý sắc mặt của nàng”.

Nhớ tới nữ nhi của vẫn luôn sống trong ủy khuất, Tam di thái thái cũng khổ sở.”Đây đều là mệnh, chúng đành nhận mệnh thôi” Tam di thái thái .

Phương Nghiên Hạnh lắc đầu: “Nếu đây là vận mệnh, con cũng nhận mệnh. Con tương lai con của con ở Trang phủ cũng ẩn giống như , con khác xem thường. Con nó là một tiểu chủ tử đường đường chính chính, thẳng lưng mà sống, ai cũng dám bắt nạt, dám coi khinh. Nay Đại thiếu phu nhân cho con cơ hội, giúp con ở Trang phủ lập uy, con sẽ cố gắng thật , sẽ bởi vì sợ Nhị di thái thái mà lui bước”. Nói xong, Phương Nghiên Hạnh cũng chờ Tam di thái thái đáp lời, xoay trở về phòng.

Trang Tín Trung dỗ mẫu xong, liền theo , thấy Phương Nghiên Hạnh ở đầu giường rơi lệ.

Phương Nghiên Hạnh ngẩng đầu một cái, “Chàng cho dù oán , cũng sẽ đổi chủ ý riêng gì vì những điều đó, Trang phủ đối với hai tỷ chúng ân trọng như núi, nay Trang phủ cần , dù thế nào cũng nên cự tuyệt.”

“Ta thể trách nàng.” Trang Tín Trung bên cạnh, ôm nàng lòng, “Đại nương đối với cũng ân trọng như núi? cũng thể báo đáp. Nghiên Hạnh, về điểm , bằng nàng.”

Nghe thấy lời săn sóc của trượng phu, Phương Nghiên Hạnh trong lòng mềm nhũn, dựa sát trong lòng , “Đừng như , Đại nương nhất định khó xử, sẽ trách .”

trong lòng vẫn luôn áy náy, cảm thấy với Đại nương.” Trang Tín Trung thấp giọng , “Bất quá tuy rằng thích Nhị phòng, nhưng một chuyện, đối với bọn họ thật ngàn ân vạn tạ.”

“Chuyện gì” Phương Nghiên Hạnh ngạc nhiên .

Trang Tín Trung ôm chặt kiều thê, : “Nếu bọn họ, thể lấy nàng vợ. Nghiên Hạnh, bất quá chỉ là con của vợ kế quyền thế, thể lấy một thê tử ôn nhu hiền lành như nàng, đây thật sự là phúc khí của , cả đời , sẽ dùng lực để nàng chịu ủy khuất.”

Nghe xong lời , Phương Nghiên Hạnh trong lòng ngọt ngào giống như mật đường.

***

Thanh Tùng viện

Tần Thiên đem việc cho Trang Tín Ngạn: “Nghiên Hạnh tỷ tỷ đáp ứng . Bắt đầu từ ngày mai, sẽ cần vì mấy việc vặt trong phủ mà phiền não nữa.”

Trang Tín Ngạn nàng gương mặt gầy sọp , đau lòng thôi, lấy một tập giấy, xuống: “Vất vả cho ngươi.”

“Cũng gì…” Tần Thiên , ánh mắt về phía trang giấy thô ráp, nàng lấy hỏi, “Đây là cái gì?” Bất quá thoáng qua, liền nội dung đó hấp dẫn, một lát , nàng ngẩng đầu Trang Tín Ngạn, ánh mắt ngạc nhiên, khâm phục.

“Tín Ngạn, nhất định dạy ngươi học , ngươi thông minh, năng lực như , ngươi hẳn mỹ” Tần Thiên tuấn nhan như ngọc, thì thào .

Trang Tín Ngạn nàng mặt ửng đỏ, khóe miệng nổi lên ý ôn nhuận, ánh nến chiếu , tươi càng lộ xinh , tựa như bình minh mới nhú, ánh trăng sơ phóng, như sáng rung động lòng .

Tần Thiên mất chút khí lực mới dời mắt khỏi khuôn mặt .

Nam nhân , căn bản chính là ông trời một tay tạo kiệt tác…

Nàng đem lực chú ý tập trung lên tờ giấy , giấy thô ráp là kế hoạch của , đây là một kết hoạch lớn mật, bởi vì gieo trồng, sản xuất, tiêu thụ hợp một, ý tưởng nếu trở thành sự thật, đó là khi thời đại tư bản chủ nghĩa nảy sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thinh-the-tra-huong-dosw/chuong-150-than-giao-cach-cam.html.]

“Ngươi thể nghĩ như ?” Tần Thiên chút kích động .

“Ngươi chẳng lẽ cảm thấy hướng nông thu quá mức động? Số lượng căn bản là đủ”. Trang Tín Ngạn xuống, “Nay, triều đình ‘Khai cấm biển’, Tần Thiên ngươi điều ý nghĩa gì ?”

Dưới ánh nến, trong đôi mắt lưu ly của Trang Tín Ngạn giống như ngọn lửa thiêu đốt, sáng rỡ kinh , khiến cho lòng phấn chấn.

“Nghĩa là về chúng cơ hội đem lá bán hải ngoại nhưng hiện tại Trà Hành chúng lượng chè tươi thu thỏa mãn nhu cầu, chúng nghĩ biện pháp tăng lượng chè tươi, phụ thuộc khác, bằng chúng tự gieo trồng”.

Thấy Tần Thiên chậm chạp lên tiếng, Trang Tín Ngạn chút do dự, “Như thế nào, Tần Thiên ngươi cảm thấy ?”

Tần Thiên thiên phú kinh thương, Trang Tín Ngạn cũng công nhận như , nếu nàng khác thường, kế hoạch suy nghĩ thật cẩn thận.

“Không a, thấy khá. Kỳ thật cũng ý tưởng ”, Tần Thiên .

Nàng ý tưởng hề kỳ quái, nàng thể tham khảo nhiều kinh nghiệm của các tiền bối, việc sản xuất tiêu thụ cho cung cầu ở thời đại của nàng mà cũng gì đặc biệt. Trang Tín Ngạn giống như , của thời đại , thể tham khảo kinh nghiệm của bất cứ ai, tất cả ý tưởng đều do cân nhắc nghĩ , chính là khai sơn thuỷ tổ.

Quả thật giỏi a…

Tần Thiên trong lòng trừ bỏ sợ hãi than thở, vẫn là sợ hãi than thở.

“Ngươi cũng ý tưởng ?” Trang Tín Ngạn cũng là vẻ mặt tán thưởng, ý tưởng của từ lâu, dần dần mới thành hình, nhưng nàng trở thành đương gia bao lâu? Vậy mà suy nghĩ thành thục như , trách lúc mẫu trúng nàng.

“Không nghĩ tới chúng nghĩ giống ” Tần Thiên , bỗng nhiên, nàng nghĩ đến câu “Thần giao cách cảm”, tự chủ mà đỏ mặt.

Quẫn bách, nàng đặt trang giấy trong tay xuống để ở một bên, đồng thời cướp lấy bút trong tay , : “Chính sự xong, mỗi ngày đều vội vàng mệt mỏi với sự tình trong phủ, cũng giám sát ngươi thật , để xem ngươi luyện tập theo lời ?”

Nói xong khỏi vươn tay lôi kéo đến đệm xuống.

Hai khoanh chân đối diện với .

“Hiện tại, ngươi phát tiếng cho thử”. Tần Thiên cổ vũ .

Từ khi quyết định dạy , Tần Thiên mỗi đêm đều dành thời gian dạy phát tiếng. việc “Phát tiếng” đối thường mà đơn giản giống như hô hấp hít thở nhưng đối với điếc mà gian nan. Nhiều lúc, Trang Tín Ngạn dùng khí lực lớn vẫn thể phát tiếng.

Trong thời gian bởi vì quá bận bịu, Tần Thiên cũng thời gian dạy , bảo tự lĩnh ngộ vài ngày, hôm nay nghiệm thu thành quả.

Tần Thiên cầm hai tay của , xem như khuyến khích.

“Tín Ngạn, , học bộ dáng của , hé miệng, phát tiếng, ” Tần Thiên nhẹ phát thanh “A”, nhưng Trang Tín Ngạn hé miệng thể phát một thanh âm nào cả.

Tần Thiên lắc đầu, tỏ vẻ đúng, thanh âm, Trang Tín Ngạn chút sốt ruột, dùng khí lực, khí lực quá lớn khiến mặt đỏ lên, cứng ngắc, nhưng vẫn như cũ thể phát một thanh âm nào.

Sau vài thất bại, Trang Tín Ngạn rõ ràng chút nôn nóng.

“Đừng vội đừng vội.” Tần Thiên nắm c.h.ặ.t t.a.y , tận lực trấn an , lẽ do vẻ mặt nàng yên cuốn hút , dần dần Trang Tín Ngạn cũng bình tĩnh , điều vẻ mặt chút uể oải.

Đã hơn một tháng, đừng tới trò chuyện, ngay cả việc đơn giản phát tiếng cũng , thật sự thể học ?

Hắn khỏi chút hoài nghi.

Tần Thiên thấy bộ dạng , rõ suy nghĩ trong lòng . Trong quá trình học , uể oải cùng nản lòng thể tránh , cần là sự ủng hộ và cổ vũ.

Nàng nhéo nhéo tay , Trang Tín Ngạn cảm giác ngẩng đầu nàng. Ánh mắt chút áy náy, tựa hồ thật nàng phí nhiều tâm lực như nhưng vô dụng.

Nàng hướng tới sáng sủa , “Không vấn đề gì, chúng từ từ mà , còn nhiều thời gian mà”, nàng cũng thấy kỳ quái, lúc , nàng thật sự thấy phát tiếng, tuy rằng nhỏ, yếu ớt nhưng quả thật phát âm thanh, vì hiện tại thể?

Hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu , lẽ lúc đó là lơ đãng, hiện tại cố ý ngược .

“Tín Ngạn, phát tiếng cần dùng nhiều khí lực như , ngươi chỉ cần dùng dây thanh…” Nói tới đây, Tần Thiên nhớ tới căn bản rõ “Dây thanh” là cái gì, nghĩ ngợi thêm, nàng cầm lấy tay đặt lên dây thanh rung động cổ nàng…

Loading...