Thịnh Thế Trà Hương - Chương 159: Điều kiện

Cập nhật lúc: 2025-02-10 12:47:53
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ khi Tần Thiên tiếp nhận Trà Hành, Trang Tín Ngạn mỗi ngày đều cùng Tần Thiên đến Trà Hành. Thời điểm Trà Hành lâm khốn cảnh, Trang Tín Ngạn cũng bắt đầu nhúng tay sự vụ của Trà Hành, cho nên việc xuất hiện cũng khiến khác cảm thấy kỳ quái. Làm một nam nhân, cảm thấy thể rũ bỏ trách nhiệm, đem gánh nặng giao cho nữ nhân gánh vác. Đây dù cũng là trách nhiệm của Trang phủ, Tần Thiên hiện tại thế chưởng quản, mặc kệ về là bồi dưỡng Tín Trung tiếp quản, do tự tiếp nhận Thịnh Thế, cần tham dự bộ để hiểu kỹ về sinh ý Trà Hành. Có điều nhiều chuyện, bởi vì bản chỗ thiếu hụt mà thể mặt, thể đúng lúc giải quyết xử lý, cho nên lúc đó Tần Thiên là đương gia sẽ phát huy tác dụng.

Phàm là các quyết sách trọng yếu, Tần Thiên đều cùng Trang Tín Ngạn thương nghị đó mới xử lý. Một tình huống khẩn cấp thì Tần Thiên tự giải quyết. Đại phu nhân coi trọng chính vì nàng mặc kệ gặp chuyện gì, đều thể bình tĩnh ứng đối, cũng năng lực xử lý công việc.

Ngày hôm , Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn đến Trà Hành.

Trước đó, Tần Thiên đem tình huống ở Trà Hành tinh tế rõ với

Bởi vì danh hiệu “Cống thương”, bởi vì ở mặt ngự giá gây náo động, đồng thời Tống Thái phó công khai duy trì, cho nên Hồ Tri phủ dám gây khó xử với vấn đề dẫn. Trà xuân và mùa hạ của Thịnh Thế đều bán khá, tiêu thụ cơ hồ hết nhẵn. Hiện tại là tháng bảy, nhanh sẽ đến kỳ đặt hàng thu.

Trong ba loại chính , bán nhất là xuân, mùa hạ thì sinh ý kém. Trà thu thì chỉ kém hơn xuân một chút, mỗi khi đến tháng Bảy, sẽ thấy các thương gia trang các khu sản xuất cả nước để đặt hàng thu. Hiện tại thương gia lục tục Dương Thành, cùng các Trà Hành ở Dương Thành liên hệ hiệp đàm.

Thịnh Thế luôn khách quen, từ đến nay, chỉ cần phái cùng với các khách quen hiệp đàm xong xuôi, thì trực tiếp thể bán hơn phân nửa lá của Trà Hành. , nhiều khách thương kéo về Dương Thành, cho dù tự đến, cũng phái tiểu nhị năng lực đến, đây là một hiện tượng khác thường.

“Ta phái hỏi thăm, trong chuyện chắc chắn phát sinh gì đó mà chúng .”

Thời điểm trong xe ngựa, Tần Thiên với Trang Tín Ngạn.

Trang Tín Ngạn nghĩ nghĩ, : “Phái hỏi thăm tình huống ở các Trà Hành khác.”

“Ngươi cảm thấy là Trà Hành khác vấn đề?”

“Chúng mấy tháng gây náo động lớn, khó tránh khỏi khác ghen tị đó. Nếu liên quan đến các Trà Hành khác, chúng cũng nên sớm ứng phó.” Trang Tín Ngạn .

“Ngươi đúng, sẽ sai việc .” Tần Thiên , thầm than Trang Tín Ngạn tâm tư tinh tế.

Sau khi tới Trà Hành, Hải Phú nhấc rèm xe lên, Trang Tín Ngạn xuống xe , Tần Thiên lúc bước xuống thấy một tiếng “Di” của Hải Phú ở bên cạnh, giọng điệu vẻ ngạc nhiên.

Nàng theo ánh mắt của , thấy đang tượng đất nhỏ bên trong xe. Đó là tượng đất Tần Thiên sáng nay cầm trong xe, đặt nó như một thứ đồ trang trí, nàng cảm thấy thú vị.

“Làm , Hải Phú?” Tần Thiên kỳ quái hỏi.

“Tượng đất trông giống cái Đại thiếu gia …” Hải Phú chỉ tượng đất, “Ta cùng thiếu gia thời điểm xuất môn, mỗi ngày thiếu gia đều mấy tượng đất nhỏ đến tận khuya, là ngủ , tìm việc gì đó để .”

Tần Thiên mở to hai mắt, đầu tượng đất, trong lòng giống như ba đào phập phồng, khó thể bình tĩnh.

Tất cả đều là tự tay ? Hơn nữa mỗi ngày đều tới tận khuya?

Nghĩ tới lượng mấy tượng đất nhỏ tinh xảo , nghĩ tới ban ngày còn bao nhiêu chính sự, thể thấy buổi tối tốn nhiều tâm tư. Nàng vốn cảm thấy kỳ quái, sư phó nặn tượng đất thể nặn nên tượng đất bộ dáng giống nàng như , hóa là do bàn tay của . Hắn thông minh như , tất nhiên thể .

“Thiếu gia mỗi tối đều ngủ ?” Tần Thiên nhẹ giọng hỏi.

“Ân, xuất môn cũng thế , buổi tối thiếu gia luôn ngủ an , lẽ là vì lo lắng việc mua bán. Có một lên trấn , thiếu gia thấy mấy tượng đất, liền mua vài cái về, đến buổi tối thời điểm ngủ , dựa theo nó mà điêu khắc. Thiếu gia là thông minh, bất quá luyện mấy , điêu khắc giống như khuôn như dạng.” Hải Phú .

Trang Tín Ngạn thích mặt khác biểu lộ tâm sự, mặc dù là Hải Phú cũng suy nghĩ chân chính trong lòng .

Nghe thấy Hải Phú như thế, Tần Thiên cảm thấy tuy rằng tượng đất là do Trang Tín Ngạn nhất thời vui thích mà tạo nên, nhưng gây cho nàng nhiều khoái hoạt như , phần tâm ý , nàng vẫn như cũ thật sự cảm kích.

Phía , Trang Tín Ngạn đến đại môn Trà Hành thì phát giác Tần Thiên vẫn đó, dừng cước bộ xoay . Hải Phú thấy liền nhắc nhở: “Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu gia đang chờ .”

Tần Thiên qua, thấy Trang Tín Ngạn ở cầu thang bạch ngọc, ánh nắng ban mai lượt rơi , chiếu lên cẩm bào sắc xanh da trời ánh lên một màu thuần túy sáng rỡ, hoa văn thêu kim tuyến vạt bào ánh mặt trời lóe oánh quang, theo động tác nhỏ của , kiều diễm giống như quang ảnh lưu động mặt nước. Mà ở đó, mang theo tươi thản nhiên, tuấn mỹ mà cao thượng, phong tư như trích tiên.

Bất tri bất giác, Tần Thiên trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nàng đến bên cạnh , cùng sóng vai tiến Trà Hành.

Tới Trà Hành, Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên tuần tra một vòng. Bọn tiểu nhị thấy Trang Tín Ngạn đều vô cùng cao hứng, khi đến mỗi một chỗ, các quản sự đều đưa các vấn đề trong thời gian mà hỏi ý kiến. Có quản sự còn thẳng: “Chuyện khá quan trọng, Đại thiếu gia bằng trở về cùng với Đại phu nhân thương lượng một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thinh-the-tra-huong-dosw/chuong-159-dieu-kien.html.]

Nay, Trang Tín Ngạn môi ngữ còn là bí mật. Các quản sự đều thể trực tiếp hướng biểu đạt ý kiến, điều thứ đều báo cáo khiến Trang Tín Ngạn vẻ cảm thấy phiền toái. Bất quá theo như Tần Thiên thấy, các quản sự cũng thật sự cần báo cáo với Trang Tín Ngạn, chính là Trang Tín Ngạn việc , hơn nữa chuyển đạt đến Đại phu nhân, thỉnh bà quyết định.

Mà mấy việc đó, các quản sự trong thời gian cũng nhắc tới với Tần Thiên, vẫn đợi Trang Tín Ngạn trở về mới . Vì ? Tần Thiên trong lòng tất nhiên rõ.

Tuy rằng Đại phu nhân tín nhiệm nàng, đem địa vị đương gia giao tay nàng, nhưng nàng lúc bất quá chỉ là một nha , ở Trà Hành cũng chỉ từng tiểu nhị, các quản sự cũng cho rằng nàng thật sự năng lực quản lý Trà Hành. Bọn họ chỉ tin tưởng Đại phu nhân. Bọn họ chỉ rằng nàng Đại phu nhân điều khiển từ xa, mà Trang Tín Ngạn là giám sát của nàng. Sợ nàng thời điểm Trang Tín Ngạn sẽ mất khống chế, tự quyết việc, phá hỏng chuyện ở Trà Hành.

Nhìn về một phía, đây là đối với Đại phu nhân và Trang phủ trung thành và tận tâm, là một chuyện .

Rất rõ ràng, Trang Tín Ngạn cũng điểm , nhíu mày, gương mặt vốn đạm mạc ẩn ẩn chút tức giận. Đang chuẩn phân phó Hải Phú chuẩn giấy bút, Tần Thiên lôi kéo tay áo của .

Trang Tín Ngạn đầu , thấy Tần Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt thật sự bình tĩnh

“Bọn họ tín nhiệm ngươi, cứ như cũng . Vừa ngươi vì ngăn cản , sẽ cho bọn họ hiểu , ngươi hiện tại chính là cầm quyền ở Trà Hành!” Sau khi trở nội viện, Trang Tín Ngạn xuống giấy.

“Tín Ngạn, bọn họ tôn trọng , tín nhiệm là vì hiện tại còn cơ hội khiến bọn họ tôn trọng và tín nhiệm. Đây cũng của bọn họ.” Tần Thiên mỉm , “Đại phu nhân đến bọn họ tôn trọng cũng chuyện một sớm một chiều. Ngươi tin tưởng , một ngày nào đó, sẽ cho bọn họ hiểu , là gia chủ tuyệt đối đáng để bọn họ thể tín nhiệm.”

Tín nhiệm cùng tôn trọng phát từ nội tâm, miễn cưỡng cùng áp đặt đều vô dụng

Nàng , má lúm đồng tiền thản nhiên ẩn hiện, ánh mắt chắc chắn tự tin, nàng như càng vô cùng động lòng

Từ sớm, Trang Tín Ngạn phát hiện, Tần Thiên giống như một viên minh châu, ngày thường lẽ chỉ là một hạt châu bình thường, xen lẫn trong một đống châu báu hề bắt mắt. trong một thời khắc, một tình huống, nàng sẽ tản mát quang mang lóa mắt, hào quang cho và sự vật xung quanh che lấp, khiến kinh diễm, khiến tán thưởng, thậm chí cả đời khó quên.

Đây là sức quyến rũ độc đáo của nàng, một viên minh châu sáng ngời đáng giá như thật sự hiếm . Mà , thể nàng một đoạn thời gian, cũng thể thỏa mãn , ?

Hắn nhẹ nhàng , trong lòng ngọt ngào, cũng chua xót.

Đang nghĩ ngợi, thấy Tần Thiên về phía lưng , lộ thần sắc chú ý.

Trang Tín Ngạn đầu , thấy Tạ Đình Quân đang đến, Từ đại chưởng quỹ theo bên cạnh.

Tạ Đình Quân ánh mắt dừng Tần Thiên, vẻ mặt tán thưởng, vỗ tay, : “Nói thật ! Không nghĩ tới Đại thiếu phu nhân trí tuệ như , thật sự thể là nữ trung hào kiệt!”

Nhìn thấy , Trang Tín Ngạn sắc mặt hồi phục sự đạm mạc, cùng Tần Thiên lên, đón nhận, song phương thi lễ.

“Không Tạ công tử đại giá quang lâm chuyện gì?” Tần Thiên một bên hỏi, một bên hướng về Từ chưởng quỹ liếc mắt một cái.

Từ chưởng quỹ đáp: “Đại thiếu phu nhân, Tạ công tử là mua ngọn núi .”

Tạ Đình Quân là mua ngọn núi ? Tần Thiên trong lòng kinh ngạc, thần sắc mặt đổi. Đối với , nàng thêm một loại cảnh giác.

Người bình tĩnh giống như biển lớn, qua vô cùng mênh m.ô.n.g yên ả, nhưng phía sự bình tĩnh dường như cất dấu nguy hiểm, ai giây tiếp theo giây sẽ nhấc tay tạo nên sóng gió động trời như thế nào, nghĩ tới lẽ sẽ cắn nuốt sạch sẽ, ngay cả một mẩu xương cũng còn.

Đương nhiên, đây là một loại trực giác, nàng cũng thật sự nắm chắc, dù ở mặt ngoài cũng việc xa gì.

“Nghe Trang công tử đang hỏi thăm tại hạ, tại hạ thu tin tức liền lập tức tới đây, thể cống hiến sức lực gì ? Mọi đều là một nhà, gì cần thì cứ .”

Tạ Đình Quân Trang Tín Ngạn , thiết chân thành, mặc kệ thiết chân thành là thật là giả, một ăn, công phu của tất nhiên thành công.

Trang Tín Ngạn , lễ thỉnh xuống, bảo dâng . Tiếp theo mới đánh mắt sang Tần Thiên, ý bảo nàng .

“Nếu Tạ công tử như , chúng cũng liền khách khí.” Tần Thiên Tạ Đình Quân : “Không Tạ công tử thể nhượng ngọn núi cho chúng ? Nếu là một nhà, đều cần giúp đỡ lẫn , chúng tuyệt sẽ để Tạ công tử chịu thiệt.”

Tạ Đình Quân trầm ngâm một hồi, gương mặt khí bừng bừng tràn đầy trịnh trọng, một lát , ngẩng đầu Tần Thiên chăm chú, trong con ngươi tối tăm tinh quang lóe : “Ngọn núi vốn là chỗ hữu dụng, các ngươi cần, tại hạ sẽ giúp đỡ, bất quá, Tạ mỗ là thương nhân, sợ Đại thiếu phu nhân chê , Tạ mỗ cả tiền. Tạ mỗ thể bán ngọn núi cho các ngươi…” Nói tới đây, , bưng chung lên, dùng nắp nhẹ phiết lá , tư thái thản nhiên.

Hắn nâng mắt lên, ánh mắt từ mặt Trang Tín Ngạn đảo qua Tần Thiên, khóe miệng tươi , đầu mày khóe mắt đều lộ khôn khéo: “Bất quá, tại hạ một điều kiện…”

Loading...