Thịnh Thế Trà Hương - Chương 193: Đường về
Cập nhật lúc: 2025-02-10 13:12:12
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Thiên tìm tới đem hết thảy đều xem ở trong mắt.
Tuy rằng thấy Tạ Uyển Quân mỹ mạo chủ động đến gần Trang Tín Ngạn, tuy rằng thấy Trang Tín Ngạn tiếp nhận thực hộp của Tạ Uyển Quân, nhưng nàng một chút cảm giác sốt ruột tức giận đều .
Có cái gì sốt ruột , nàng đối với phu quân trăm phần trăm tin tưởng, dùng một câu lưu hành Internet của thời hiện đại mà , tiểu Tam tiểu tứ thần mã, đều là mây bay a mây bay… Tần Thiên khanh khách đến bên cạnh Trang Tín Ngạn.
Bên , Tạ Uyển Quân thở sâu, ngẩng đầu lên, cố gắng trấn định bản , nàng Tần Thiên mỉm : “Tỷ tỷ, tỷ đến .”
Tỷ tỷ, tỷ tỷ, gọi thiết như , ai là tỷ tỷ của ngươi a! Tần Thiên nàng, khóe miệng hiện một tia yếu ớt.
Ánh mắt Tần Thiên phảng phất giống như thấu hết thảy, Tạ Uyển Quân rốt cuộc da mặt mỏng, chịu nổi, cúi đầu xuống.
“Đang gì ?” Tần Thiên để ý đến Tạ Uyển Quân, Trang Tín Ngạn .
Trang Tín Ngạn một tia do dự, thực hộp cầm trong tay giao cho Tần Thiên, Tần Thiên tiếp nhận, khóe mắt dư quang liếc qua Tạ Uyển Quân đột nhiên sắc mặt trắng bệch.
Tần Thiên hề đồng tình nàng, dũng khí tự dâng tới cửa, cũng dũng khí đối mặt với hậu quả.
“Cái gì ?” Tần Thiên bộ như , mở thực hộp , “Canh tổ yến tuyết lê?” Nàng về phía Trang Tín Ngạn, hỏi: “Từ ?”
“Là của Tạ tiểu thư. Nói là thời tiết khô hanh, cố ý sai đưa tới.” Quỷ tinh linh Hải Phú Tạ Uyển Quân, đáp.
Tạ Uyển Quân sắc mặt càng trắng, đầu cơ hồ thấp đến tận ngực, từ góc độ của nàng vặn thể thấy Trang Tín Ngạn xuống vở: “Nàng thời tiết ở đây khiến cổ họng đau , vặn thể giúp nàng thanh nhuận, thừa dịp nóng uống hết .”
Tạ Uyển Quân cắn chặt môi , tâm như cái gì đó đ.â.m một cái.
Kia là chính tay tự mà …”Tạ tiểu thư, ngươi thật lòng, cám ơn ngươi.” Tần Thiên nàng tủm tỉm .
Bên cạnh Điệp nhi thấy một phen tâm huyết của tiểu thư nhà cô phụ, tức giận thốt : “Kia là để…”
Tạ Uyển Quân vội vàng kéo tay nàng , thành công ngăn trở nàng tiếp, nàng về phía thực hộp trong tay Tần Thiên, sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ, từ đỏ chuyển sang trắng bệch.
“Không gì, tỷ tỷ chê là …”
“Đồ như , thể ghét bỏ? Tạ tiểu thư thật đùa.” Tần Thiên thản nhiên , đầu với Trang Tín Ngạn: “Tín Ngạn, gió lớn quá, chúng trở về .”
Nghe nàng như , Trang Tín Ngạn vội vàng đem áo choàng xuống, thật cẩn thận phủ lên nàng, tiếp theo ngẩng đầu quan sát nàng một lúc, đầu mày khóe mắt tình ý vô hạn, ôn nhu vô tận.
Lúc trong mắt trong lòng chỉ một nàng, những xung quanh đều bé nhỏ đáng kể.
Ý thức điểm , sắc mặt Tạ Uyển Quân càng khó coi, trong lòng khó chịu như chảy máu.
Nếu thể giống như … Nếu thể liếc mắt một cái, cho dù chết, cũng nguyện ý… Càng thấy Trang Tín Ngạn đối với Tần Thiên, Tạ Uyển Quân càng cảm thấy nam tử thật đáng quý, càng cảm giác tâm ngứa ngáy khó nhịn, nhớ thương, bất tri bất giác, tình cảm gieo sâu trong lòng.
Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn xoay rời , hai cũng động tác gì mật, nhưng cho dù chỉ bóng dáng, cũng sẽ cảm nhận hai mật khăng khít, tình thâm ý nùng.
“…” Bên Điệp Nhi thanh âm tràn ngập thương hại, “Nơi gió lớn, chúng cũng trở về .”
Tạ Uyển Quân đầu , bả vai của , nơi đó trống rỗng, một đôi tay ôn nhu vì nàng phủ thêm áo choàng… Mũi chợt đau xót, nước mắt trào .
Sự tình trôi qua, Tần Thiên sai tặng bản cách thịt bò khô cho Tạ Uyển Quân, xem như đáp lễ, cũng vì bát canh của nàng, qua , hề ý nghĩa gì đặc biệt. Đối với Trang Tín Ngạn mà , bởi vì bát canh Tần Thiên đang cần, mới thể tiếp nhận, về phần đằng bát canh ý nghĩa gì đặc biệt , cũng mặc kệ. Trong mắt , bao giờ yêu cầu ai cái gì, suy nghĩ của khác, liên quan đến .
Chuyện đối với Tần Thiên và Trang Tín Ngạn mà , chỉ là một khúc nhạc đệm bé nhỏ đáng kể trong cuộc sống, bất quá một hồi liền hai để đầu.
Đêm khi rời , ba vị thủ lĩnh cùng các Khương nhân quý tộc vì mấy Tần Thiên mà tổ chức yến tiệc chia tay.
Lửa trại cao vài thước, nương theo gió, lửa trại hừng hực, giống như yêu ma trong đêm đen trương nha vũ trảo.
Mọi vây quanh đống lửa trại uống rượu, chuyện phiếm, to, khiêu vũ.
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn cùng ba vị thủ lĩnh cùng một chỗ chúc mừng chuyện phiếm. Thủ lĩnh Ô Đạt hướng về phía Tần Thiên liên tục kính rượu biểu đạt lòng ơn, hơn nữa tỏ vẻ, về các đại bộ lạc thảo nguyên hàng năm đều chỉ hướng Thịnh Thế mua lá . Tần Thiên đều mừng rỡ, những lời , chuyến tới Mạc Bắc chấm dứt bằng một chấm tròn viên mãn.
Ngày hôm , mấy Tần Thiên, Trang Tín Ngạn cùng Tạ gia trở về.
Thảo nguyên mở mang vó ngựa đoàn xe của Tạ gia vô hạn vươn dài, tại đây phong cảnh xinh của dân du mục, hồ nước lớn nhỏ giống như những viên khỏa minh châu tô điểm nơi , ngựa hoang, bò, dê thành quần kết đội tận tình rong ruổi, khắp nơi thảo lãng cuồng, đặt trong đó, giống như rơi một cảnh vật xinh thực như trong mơ.
Xe ngựa bởi vì Tạ Văn Tuyển một bước, cùng với tài vật dâng tặng mà bớt một nửa. Trang Tín Ngạn vẫn như cũ cùng Tạ Đình Quân cưỡi ngựa, mà Tần Thiên vẫn cùng Tạ Uyển Quân ở trong xe ngựa.
Dọc theo đường , Tạ Uyển Quân vẫn như cũ buồn bực vui, Tần Thiên trong lòng rõ ràng, như , nàng cũng chuyện, càng cố ý quan tâm nàng . Hoặc là nhắm mắt chợp mắt một chút, hoặc là vén mành cửa sổ ngắm phong cảnh, hoặc cùng Trang Tín Ngạn phóng ngựa tới tán gẫu một hai câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thinh-the-tra-huong-dosw/chuong-193-duong-ve.html.]
Mà lúc , nàng đang xốc rèm cửa lên, đánh giá đội ngũ hộ vệ của Tạ gia.
Lần Tạ gia tổng cộng mang theo hơn hai mươi hộ vệ, đều là nam tử trẻ tuổi cường thể tráng. Mỗi đều cưỡi con ngựa cao to, lưng đeo cung tiễn, trường đao, bộ dáng uy phong lẫm lẫm.
Trên đường lúc , Tần Thiên Giang đội trưởng qua, mã tặc thảo nguyên phần lớn là một ít lưu dân nhà để về, hoặc là các nô lệ đào thoát khỏi bộ lạc. Bọn họ tụ tập cùng một chỗ, tác loạn xung quanh, duy trì sinh kế. Đặc biệt mấy năm nay ở thảo nguyên các Khải thương hành tẩu, càng là đối tượng mà bọn chúng ưa thích. Những mã tặc đều hung tàn, g.i.ế.c cướp của, chuyện ác nào , Khải thương thấy mà biến sắc. Bất quá khi Khương nhân quy hàng, triều đình phái trọng binh đóng quân diệt phỉ, mã tặc tử vong trầm trọng, hiện tại mã tặc việc cẩn thận, cũng dám càn rỡ nữa. Tần Thiên cũng gì lo lắng, theo như lời của Giang đội trưởng, hiện tại mùa giao dịch, thương đội cũng tiền tài hàng hóa, mà đoàn xe của bọn họ thấy ngay nhẹ nhàng. Phàm là mã tặc chút đầu óc cũng mạo hiểm việc vô dụng.
Đoàn xe một ngày đường, khi trời tối mới dừng cạnh một con sông nhỏ để cắm trại nghỉ ngơi. Có lẽ vì lều trại thiếu thốn như , Tạ Đình Quân để hai Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ở chung một lều trại. Bất quá, hai mặc dù ở cùng , nhưng Trang Tín Ngạn cố kỵ đường về mệt nhọc, để Tần Thiên buổi tối nghỉ ngơi cho , luôn áp chế dục vọng của , chỉ ôm nàng ngủ.
Thân thể giống như hỏa lò, trong lòng thật ấm áp dễ chịu khiến Tần Thiên thoải mái thở dài. Nàng giống con mèo nhỏ cuộn trong lòng , mặt cọ cọ lên n.g.ự.c , lười biếng đáng yêu như thế, cho Trang Tín Ngạn nhịn yêu thích, gắt gao ôm chặt nàng, hận thể đem nàng nuốt bụng.
Bên , Tạ Đình Quân cùng Lâm Vĩnh lặng lẽ bờ sông.
Sông nhỏ ào ào lưu động, phản xạ ánh trăng, ba quang lân lân.
Tạ Đình Quân một bên cảnh giác bốn phía chung quanh, một bên hỏi Lâm Vĩnh: “Thế nào ?”
Lâm Vĩnh tới gần , đè thấp thanh âm : “Phía là một rừng rậm, tại hạ đoán, mã tặc hẳn đang ở đó chặn chúng !”
Tạ Đình Quân gật gật đầu, xác nhận chung quanh , đầu, hà diện chậm rãi lưu động, lân lân ba quang ánh trong đôi mắt thâm thúy của , một mảnh lành lạnh.
“Ti Mã Xương hẳn đem việc Giang đội trưởng rời truyền ngoài, chúng bao nhiêu , mã tặc hẳn rõ ràng, xuất phát từ tính cẩn thận, bọn họ hẳn cũng chỉ phái một đến mà thôi.”
Lâm Vĩnh gật đầu, càng nhiều , động tĩnh càng lớn, cơ hội bại lộ cũng càng lớn, đạo lý hiểu .
“Công tử rốt cuộc định như thế nào?” Lâm Vĩnh nhịn hỏi.
Mấy ngày nay, công tử âm trầm dọa , nhưng cũng với kế hoạch cụ thể.
Tạ Đình Quân đối mặt với dòng sông, gió đêm vù vù thổi gợi trường bào của bay phất phới, gương mặt vĩ trong gió đêm dị thường lãnh khốc.
“Hành sự tùy theo cảnh. Tóm …” Tạ Đình Quân trong mắt lóe sắc nhọn, thêm gì nữa, Lâm Vĩnh nhận ngụ ý của , cả lạnh lẽo.
“Bảo vệ cho , nếu nàng xảy chuyện gì, sẽ tính sổ với ngươi!” Tạ Đình Quân âm lãnh .
“Vâng.” Lâm Vĩnh thở cũng dám thở mạnh.
***
Sáng sớm hôm , đoàn xe thu dọn lên đường.
Trước khi lên xe, Tần Thiên gọi Phạm Thiên đến bên cạnh.
“Lần ngươi khá.” Tần Thiên khích lệ .
Phạm Thiên cùng Tần Thiên tuổi tác cách biệt, năm nay cũng bất quá tròn mười tám, thấy Tần Thiên khích lệ, mặt bỗng đỏ lên, ở nơi đó ngượng ngùng sờ đầu sờ cổ.
“Ta đều xem ở trong mắt!” Tần Thiên tiếp tục : “Ngươi đem tên của tuyệt đại đa quan viên Khương nhân đều nhớ kỹ! Ta thấy ngươi cũng quen thuộc với bọn họ!”
Phạm Thiên : “Đều là nể mặt Đại thiếu phu nhân, bọn họ theo Đại thiếu phu nhân việc, mới vài phần kính trọng!”
“Cũng do ngươi tâm tư mới ! Ngươi vì kết giao với bọn họ?”
Phạm Thiên ánh mắt linh hoạt lóe lóe, : “Ta nghĩ, Thịnh Thế chúng thành công như , sớm muộn cũng sẽ mở chi nhánh tại đây, là như thế, chút giao tình cũng nên sớm kết giao!”
Tần Thiên vẻ mặt tán thưởng: “Nói đúng! Phạm Thiên, quả nhiên lầm ngươi.”
Phạm Thiên bỗng nhiên thu liễm tươi , về phía Tần Thiên nghiêm mặt : “Nếu Đại thiếu phu nhân chỉ điểm, Phạm Thiên vẫn là một gã học đồ nho nhở ở Trà Hành mà thôi, là vì Đại thiếu phu nhân mới Phạm Thiên hôm nay, phần ân tình , Phạm Thiên tuyệt sẽ quên.”
Những lời cho Tần Thiên nhớ tới lúc cùng học hỏi tiếp khách ở đại đường, kỳ thật bất quá là chuyện một năm , nhưng dường như lâu …”Kia cũng do ngươi thông minh cố gắng!” Tần Thiên , : “Không ngươi còn nhớ , ngươi nợ một bát mỳ thịt bò?”
Phạm Thiên ngẩn , Tần Thiên nở nụ hai tiếng, lên xe ngựa.
Giây tiếp theo, màn xe xốc lên, lộ khuôn mặt xinh như hoa phù dung của Tần Thiên, “Phạm Thiên, cho , chúng là bằng hữu, sẽ bạc đãi ngươi!”
Nói xong, buông mành xuống.
Phạm Thiên một nữa sợ run câu chúng là bằng hữu… Nàng đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ.
Phạm Thiên cúi đầu xuống, .
Đoàn xe xuất phát, hai canh giờ, liền thấy cạnh bờ sông một rừng nhỏ. Từ xa , cây cối dày đặc, mênh m.ô.n.g thảo nguyên, mang một cảm giác âm trầm…