Thịnh Thế Trà Hương - Chương 271: Quyết tuyệt (kết thúc)

Cập nhật lúc: 2025-02-10 13:32:44
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mục đích của Tần Thiên cũng gây náo loạn, sự tình náo loạn, ai cũng vô pháp nắm bắt hậu quả. Vạn nhất gì sơ xuất, kết quả khả năng sẽ càng nàng thống khổ. Mục đích của nàng chính là bức Tạ Đình Quân buông tay.

Tạ Đình Quân từng qua, thể nắm trong tay cục, cũng năng lực đem đại sự hóa nhỏ, việc nhỏ hóa . Hắn dùng loại năng lực uy h.i.ế.p nàng, hiện tại, nàng là, thế nào khiến thể uy h.i.ế.p nàng, còn thể ngoan ngoãn đem việc áp chế.

Sau khi Trang Minh Hỉ , Tần Thiên trong lòng dĩ nhiên chủ ý.

Tần Thiên đáp ứng, Tạ Đình Quân tuy rằng tạm thời sẽ gì, nhưng tâm tư nóng cháy gặp nàng thể nào nhẫn nhịn.

Chạng vạng ngày hôm , Tạ Đình Quân liền phái đưa Tần Thiên đến Tổng đốc phủ cùng dùng cơm chiều.

Sở dĩ chọn thời điểm chạng vạng, thứ nhất là vì Tạ Đình Quân ban ngày công sự bận rộn, thứ hai cũng là lo lắng cho Tần Thiên, tránh tai mắt của thế nhân.

Tạ Đình Quân sớm gọi thông tri Tần Thiên chuẩn , đợi cho xe ngựa tới đón, Tần Thiên trang điểm xong.

Hôm nay, Tần Thiên mặc một kiện áo vàng thêu hoa sắc hồng như ý, bên là váy trắng, đầu cũng chỉ vấn tóc vô cùng đơn giản.

dù là như thế trắng trong thuần khiết vẫn khiến Tạ Đình Quân mắt sáng ngời.

Hắn cũng thể hiểu hiện tại Tần Thiên tâm tình phức tạp, thể cố ý trang điểm vui vẻ, nếu nàng thật sự như , Tạ Đình Quân ngược sẽ hoài nghi nàng dụng tâm.

Bất quá, bất luận Tần Thiên ăn vận thế nào, đều thích. Chỉ cần thể mỗi ngày thấy nàng, cảm thấy mỹ mãn.Đương nhiên, tâm tình , một đại nam nhân như cũng tiện biểu hiện quá mức rõ ràng.

Đồ ăn bày trong viện của Tạ Đình Quân.

Thấy Tần Thiên tiến đó chung quanh, Tạ Đình Quân trong lòng động, thừa dịp bọn hạ nhân dọn cơm kéo tay Tần Thiên, nhẹ giọng : “Ta mang nàng ngắm xung quanh, về nàng sẽ ở nơi .”

Tần Thiên lặng yên rút tay về, giương mắt hạ nhân nối đuôi , vẻ mặt cố kỵ.

“Nàng sợ, bọn họ cũng dám ngoài lung tung.” Tạ Đình Quân an ủi .

Tần Thiên cúi đầu , vẻ mặt nhăn nhó thê oán.

Tạ Đình Quân cũng hiểu nàng tạm thời thể mở lòng đón nhận , vì cũng bức bách nàng, còn nhiều thời gian, nàng sớm muộn gì cũng sẽ là nữ nhân của .

Hắn mang theo nàng dạo trong tiểu viện

“Nơi là phòng ngủ của , cuộc sống bây giờ giống ngày xưa, thể xa hoa như , bất quá nếu nàng thích, trang trí thế nào đều tùy ý nàng.”

Tần Thiên theo phòng ngủ, lẳng lặng đánh giá, quả nhiên đúng theo lời , trang trí ở đây thể so sánh với Tạ gia ở Dương Thành, khắp nơi đều thể hiện một loại trang trọng cùng đại khí.

Nàng lặng yên đem chỗ trong phòng đều một , cũng đáp lời của . Tạ Đình Quân thấy nàng chú tâm ngắm, nghĩ đến nàng đối với trang trí trong phủ hứng thú, trong lòng vui mừng tất nhiên cũng cần nhiều lời.

“Phía đông là thư phòng của .” Tạ Đình Quân .

“Thư phòng?” Tần Thiên biểu hiện hứng thú. Tạ Đình Quân thấy, liền mang theo nàng đến thư phòng, chuyện: “Nhớ rõ nàng thích sách. Trong thư phòng tàng thư cũng nhiều…”

Nói xong, Tạ Đình Quân đẩy cửa thư phòng, nhưng cũng dẫn nàng . Tần Thiên ở ngoài cửa vài , thấy phòng quá rộng, chỉ một giá sách cùng bàn ghế. Ánh mắt của Tần Thiên lưu bàn một lúc thu về.

“Nàng nếu sách, viện một thư phòng lớn hơn, đợi ăn cơm xong mang nàng đến xem, nơi đó tàng thư vẻ nhiều, nàng nếu thấy đủ, sẽ gọi tìm thêm.” Tạ Đình Quân .

Tần Thiên cúi đầu, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, chỉ một từ phát âm đơn giản, liền cho một trận vui mừng, nhịn cầm tay nàng, đang chuẩn ôm nàng lòng, hạ nhân đến bẩm báo: “Lão gia, cơm dọn xong.”

Tạ Đình Quân đành buông nàng , : “Chúng dùng cơm , để nguội sẽ .”

Đồ ăn bày đại sảnh, Tạ Đình Quân dẫn nàng .

Trên bàn tròn bằng gỗ tử đàn bày đầy đồ ăn, từng đợt hương khí xông mũi.

Tần Thiên qua thấy, phát hiện đều là đồ ăn thích, trong lòng khỏi nghi hoặc, thể ?

Như thấy thanh âm trong lòng nàng, Tạ Đình Quân : “Lần ở tửu lâu thời điểm cùng các thương hành thương nghị về việc Thương tổng, thấy nàng thích mấy đồ ăn , hôm nay cố ý đem đầu bếp nơi đó thỉnh về phủ nấu.”

Tần Thiên giật , ngẩng đầu , nghĩ tới ngày đó một bộ dáng lạnh lùng hóa vẫn lén lút chú ý hết thảy.

Bình tĩnh mà xem xét, bao giờ thương tổn nàng, nếu thể, nàng hy vọng cùng nháo đến cục diện sống chết.

“Thất thần gì? Ngồi xuống ăn .” Hắn lôi kéo nàng xuống bên cạnh, gắp rau cho nàng.

Nàng vẫn như cũ cúi đầu, vẫn là bộ dạng nóng bỏng cũng phản kháng . Hắn gắp đồ ăn cho nàng, nàng liền cúi đầu ăn, cũng nhiều.Tạ Đình Quân một bên uống rượu, một bên nàng bên cạnh lẳng lặng ăn, nhưng thật sự hưởng thụ giờ khắc an bình . Hắn trưởng thành, nghĩ tới chuyện thành gia lập thất là giả. Tuy rằng bên thiếu nữ nhân, nhưng vị trí nữ chủ nhân nhưng vẫn bỏ trống, cũng là bởi vì bao giờ hết hy vọng với Tần Thiên. Nay, đền bù mong , nghĩ đến về nàng sẽ bạn bên cạnh , vì sinh nhi dục nữ, chỉ cảm thấy cả đời cũng chuyện gì ăn năn hối tiếc.

Hai đang ăn, lúc , Lâm Vĩnh bỗng nhiên đến, cúi ở bên tai Tạ Đình Quân nhỏ một lúc.

Tần Thiên giương mắt một cái, cúi hạ rèm mi.

Tạ Đình Quân nhíu nhíu mày, đó về phía nàng, : “Tần Thiên, nàng ăn , chuyện quan trọng cần , một chút sẽ trở .”

Tần Thiên khẽ gật đầu.

Tạ Đình Quân lên, công đạo bọn hạ nhân hầu hạ chung quanh, lúc mới cùng Lâm Vĩnh ngoài. Ánh mắt Tần Thiên vẫn đuổi theo bóng dáng hai , thẳng đến khi biến mất ở cuối đường chân trời mới buông đôi đũa trong tay xuống.

Bên cạnh Thanh Liễu thấy, tiến lên từng bước : “Đại thiếu phu nhân, ăn tiếp.”

Tần Thiên lấy khăn lau miệng, : “Vẫn là chờ đại nhân trở về cùng ăn.” Nói xong, nàng lên, nha hầu hạ bên cạnh thấy, vội vàng hỏi: “Phu nhân, gì cần phân phó?”

Tần Thiên : “Đại nhân bây giờ mới , cũng đợi bao lâu, thư phòng tìm sách .”

Nha lộ thần sắc khó xử, nên để nàng .

Bên cạnh Thanh Liễu thấy thế, hừ lạnh: “Đại nhân để ý đương gia chúng thế nào hẳn ngươi cũng thấy, chẳng lẽ ngươi cho rằng đại nhân sẽ trách đương gia chúng ?”

Nói xong, nàng nâng đỡ Tần Thiên ngoài. Nha Tần Thiên địa vị trong lòng chủ tử, thấy chủ tử tự mang theo Tần Thiên thư phòng, cho nên trong lúc nhất thời cũng dám ngăn trở, chỉ nhắm mắt theo đuôi phía .

Đến thư phòng, Tần Thiên đẩy cửa , nha định tiến theo, Thanh Liễu bám trụ nha , : “Chủ tử nhà lúc sách thích thanh tịnh, chúng cũng đừng quấy rầy, ở ngoài cửa là .”

Nha đành dừng bước.

Trong thư phòng, Tần Thiên quan sát một lúc. Đi đến bàn , nàng lấy tấm bản đồ từ chỗ Trang Minh Hỉ, cầm lấy con dấu đặt bàn của Tạ Đình Quân, chỉ cần thể chứng minh tấm bản đồ là của Tạ Đình Quân, như một việc sẽ thể dễ dàng rõ.

Nàng mới chuẩn ấn dấu lên, bỗng nhiên cảm thấy , con dấu đặt phô trương như khỏi cũng quá giấu đầu hở đuôi, nàng nếu dùng thứ uy h.i.ế.p , thông đồng với địch phản quốc, ai thể cho khác thấy rõ con dấu của , lưu nhược điểm rõ ràng như ?

Thủ đoạn vụng về, cho thấy liền là giá họa, thể uy h.i.ế.p con hồ ly ?

Chỉ tự trách cứu mà sốt ruột, suy nghĩ chu . hiện tại nên cái gì bây giờ?

Tần Thiên nghĩ nghĩ, từ bàn lấy tờ giấy, tiên đóng dấu lên tờ giấy , đó thừa dịp con dấu khô, đem một góc tấm bản đồ in đó, như , liền lưu dấu ngược, thật giống như là cẩn thận cọ .

Cứ như cũng khó mà gì …

Chuẩn xong, Tần Thiên đặt con dấu chỗ cũ, đem tấm bản đồ cùng tờ giấy thu trong lòng, sửa sang thứ mới ngoài.

Vừa tới, Tần Thiên liền xoa đầu với nha : “Ai nha, đầu bỗng nhiên chút choáng váng, đợi đại nhân trở về ngươi với đại nhân, về , khác đến bái phỏng đại nhân.”

Nói xong, cũng chờ nha phản ứng, liền mang theo Thanh Liễu lập tức rời .

Tạ Đình Quân cũng phân phó bọn hạ nhân để Tần Thiên rời , cho nên Tần Thiên bỗng nhiên nháo như , bọn hạ nhân nhất thời nên phản ứng , chỉ thể trơ mắt nàng rời .

Chờ Tạ Đình Quân đón khách xong trở về, còn thấy bóng dáng của Tần Thiên.

Bên , Tần Thiên khỏi Tổng đốc phủ, liền chờ ở một góc khuất.

Một lát , xe ngựa của Trang Minh Hỉ ngang qua, ngừng . Tần Thiên cùng Thanh Liễu lên xe ngựa.

“Ứng phó nọ khiến đổ một mồ hôi.” Trang Minh Hỉ phiêu liếc mắt Tần Thiên, cứng rắn oán giận .

Đương nhiên, thể khéo như bỗng nhiên khách nhân tới chơi, tất nhiên là Tần Thiên cùng Trang Minh Hỉ lên kế hoạch.

Trước khi đến Tổng đốc phủ, Tần Thiên gọi thông tri Trang Minh Hỉ. Đánh giá thời điểm đúng lúc, Trang Minh Hỉ liền tới cửa thẳng chuyện quan trọng yêu cầu gặp Tổng đốc đại nhân. Lâm Vĩnh Trang Minh Hỉ liên quan đến chuyện , dám chậm trễ, lập tức hồi bẩm Tạ Đình Quân. Vì mới thể khiến Tạ Đình Quân rời một lúc, cho Tần Thiên thời gian.

“Làm khá lắm.” Tần Thiên chậm rì rì một câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thinh-the-tra-huong-dosw/chuong-271-quyet-tuyet-ket-thuc.html.]

Trang Minh Hỉ hừ lạnh một tiếng: “Đắc thủ ?”

Tần Thiên vỗ vỗ ngực: “Kia còn

Trang Minh Hỉ lúc mới : “Ngươi a, thật là quỷ kế đa đoan.” Có lẽ cảm thấy nghiêm túc, vội vàng thu liễm tươi , lấy vẻ mặt cũ.

Thấy nàng bộ dáng , Tần Thiên cũng nhịn . Bỗng nhiên cảm thấy khí giữa hai quá mức quỷ dị, hừ một tiếng, cũng đổi vẻ mặt.

Bên tai truyền đến thanh âm cam lòng của Trang Minh Hỉ: “Ta vất vả như chứ, rốt cuộc chiếm cái gì đây? Ngươi cứu phu quân thì lợi gì chứ? Nói chừng còn bởi đắc tội Tạ Đình Quân, về ở Tuệ Châu ngày càng khó khăn. Lúc chính là mỡ heo m.ô.n.g tâm (ý chỉ hồ đồ), mới thể đem hết thảy sự tình thẳng . Kỳ thật, càng nên cùng Tạ Đình Quân hợp tác, đem chuyện Triệu phiên dịch cho , lấy quyền thế của , khẳng định thể đòi Triệu phiên dịch từ tay ngươi, cũng chịu sự uy h.i.ế.p của ngươi, thật sự là hối hận mà.”

Trang Minh Hỉ , vò khăn tay, một bộ dáng vô cùng đau đớn.

Tần Thiên cảm thấy, nàng nếu thật sự hối hận, sẽ miệng.

Tần Thiên : “Chẳng lẽ, ngươi thật sự hại c.h.ế.t Đại ca của ? Hại c.h.ế.t ? Ngươi lợi gì đây? Tạ Đình Quân sẽ bởi buông tha ngươi? Hơn nữa ngươi cũng sợ bức quá mức, nóng nảy sẽ cắn ngươi một ngụm. Hơn nữa, ngươi cũng vì nhi tử tích chút đức.”

Trang Minh Hỉ trầm mặc xuống, qua một hồi lâu, mới : “Ta cũng nghĩ tới sự tình biến thành như . Ta nghĩ tới Jill Sam sẽ g.i.ế.c , đem sự tình huyên lớn như , tuy rằng lợi dụng ngươi, nhưngcũng đến mức đẩy ngươi chỗ chết, ngươi quan hệ với Tống Thái phó, nhiều nhất cũng chỉ phạt chút bạc, sẽ ảnh hưởng đến tánh mạng. Mục tiêu chủ yếu của là Tạ Đình Quân. nghĩ tới sự tình thoát khỏi khống chế của , cũng nghĩ tới ngay từ lúc đầu là quân cơ trong tay Tạ Đình Quân…”

Nói tới đây, Trang Minh Hỉ thở dài: “Muốn đấu với , thật sự là tự lượng sức, tâm ngoan thủ lạt, quyền thế, là đối thủ của . Về cũng nghĩ tới chuyện báo thù nữa, còn bảo hộ Gia Bảo, nó bởi vì cừu hận của mà xảy chuyện gì ngoài ý . Thời điểm quyết định cùng ngươi liên thủ nghĩ kỹ, chờ việc qua , liền mang theo Gia Bảo hải ngoại, bên bằng hữu của . Ta yên tâm nuôi nấng Gia Bảo lớn lên, bao giờ liên lụy mấy chuyện thị phi nữa.” Nàng hiểu , thời điểm mỗi một đều thể lấy nhi tử để uy h.i.ế.p nàng, nàng liền nàng nếu buông tha cừu hận, sẽ chỉ hại c.h.ế.t nó.

Tần Thiên nàng một lúc, bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật nàng cũng là nữ tử đáng thương. Tuy rằng nàng hại nhiều , nhưng thật cũng gây thương tổn gì cho , cùng liên thủ cứu Tín Ngạn. Cừu hận ngày xưa ở giờ khắc dường như mờ nhạt ít.

Ngay cả Trang Minh Hỉ cũng hiểu nên buông tha cừu hận mà sống cho thật , nàng còn điều gì mà bỏ xuống .

Nghĩ , Tần Thiên chậm rãi vươn tay cầm tay nàng.

Trang Minh Hỉ nhẹ nhàng run lên, đầu , hai mắt chớp động thủy quang. Qua một hồi lâu, nàng mới cúi đầu xuống, môi mấp máy, nhẹ giọng câu: “Thực xin …”

Một giọt nước mắt trào , nhỏ giọt tay Tần Thiên.

Nghe hạ nhân Tần Thiên thoải mái, đêm đó Tạ Đình Quân liền phái đại phu qua khám bệnh cho nàng, ngày hôm đưa đến các loại thuốc bổ.

Ngay cả Thanh liễu cũng : “Tổng đốc đại nhân đối với Đại thiếu phu nhân tâm ý quả thật là giả.”

Tuy rằng là giả, nhưng Tần Thiên cũng thể chấp nhận.

Lại qua hai ngày, Tần Thiên chuẩn thứ, liền gặp Tạ Đình Quân.

Nhìn thấy Tần Thiên chủ động tới cửa, Tạ Đình Quân vui vẻ, : “Tần Thiên, thể nàng khỏe hơn ?”

Tần Thiên nhiều lời với , nàng đến mặt Tạ Đình Quân, bình tĩnh : “Tạ Đình Quân, ngày mai ngươi thả Tín Ngạn .”

Tạ Đình Quân mừng rỡ: “Như thế nào, đáp ứng hưu thư ?”

“Không hưu thư, vĩnh viễn đều hưu thư.” Tần Thiên .

Tạ Đình Quân thu liễm tươi : “Nàng ý gì?”

Tần Thiên theo trong lòng lấy một vật đưa cho .

Tạ Đình Quân tiếp nhận thấy, nhất thời đổi sắc mặt: “Đây là cái gì?”

Tần Thiên thản nhiên trả lời: “Đại nhân hẳn là đây là bản đồ của thành.”

“Ta đương nhiên đây là bản đồ của thành, chỉ thể ở trong tay của nàng, còn , nàng ý gì?” Tạ Đình Quân tay run run cầm lấy tấm bản đồ, thanh âm lãnh trầm.

“Đây chính là dựa theo bản đồ thật phục chế , tấm bản đồ thật giao cho một đáng tin cậy, chỉ cần gặp chuyện may, hoặc là Tín Ngạn gặp chuyện may, bản đồ đó sẽ đưa đến tay Tuần phủ đại nhân. …” Tần Thiên bổ sung một câu: “Trên bản đồ con dấu của ngươi, sáng suốt thấy liền liên quan đến đại nhân, bản đồ thành liên quan đến đại nhân lưu lạc ở bên ngoài, Tuệ Châu là nơi các thương nhân ngoại quốc tập hợp, thể đủ tin đồn đãi. Đại nhân hẳn là rõ lợi hại trong đó.”

Tạ Đình Quân thoáng suy tư, liền hiểu là chuyện gì xảy , “Nàng hãm hại ?”

Trong thanh âm loại áp lực tức giận, nhịn nắm chặt cánh tay Tần Thiên, đem nàng kéo đến mặt , trừng mắt nàng ánh mắt sắc bén như đao: “Ta đối với nàng một mảnh thật tình, hận thể cho nàng hết thảy, nàng hãm hại .” Khi chuyện, tay lôi kéo nàng nhịn run run, cũng là vì phẫn nộ là vì thương tâm.

“Không hãm hại.” Tần Thiên để ý tới cánh tay đau đớn, đón nhận ánh mắt , “Không hãm hại, là uy hiếp. Tạ Đình Quân, hại ngươi, chỉ cần ngươi thể đem Trang Tín Ngạn thả , liền trao tấm bản đồ cho ngươi. Nếu ngươi thật đẩy chỗ chết, sẽ tìm cách hủy hoại ngươi, ngươi cũng chơi, thể như tất nhiên nắm chắc.”

Tạ Đình Quân hung hăng đẩy nàng, Tần Thiên lảo đảo hai bước, mắt thấy sẽ té ngã đất, Tạ Đình Quân theo bản năng đỡ nàng.

Tần Thiên ngẩng đầu một cái, vặn thoáng hai mắt ẩn ẩn đỏ lên.

Trong lúc nhất thời, lòng của nàng cũng dâng lên cảm giác bất đắc dĩ.

“Nàng từ đầu đến cuối đều gạt … Nàng vì , chuyện gì cũng thể …” Tạ Đình Quân sắc mặt âm lệ, thanh âm chút nghẹn ngào.

, vì , việc gì cũng thể .” Tần Thiên kiên quyết , tiếp theo, nàng chậm thanh âm: “, Tạ Đình Quân, cũng hại ngươi, ngươi buông tha chúng ?”

Tần Thiên kéo lấy ống tay áo của .

Tạ Đình Quân đầu nàng, hai mắt đỏ bừng, bỗng nhiên, ngửa đầu ha ha: “Nàng hại ? Ha ha!” Tiếng im bặt, trừng nàng, trong ánh mắt lộ điên cuồng: “Chúng ngại thử xem, nàng đến tột cùng hại , nhưng hiện tại g.i.ế.c Trang Tín Ngạn, nàng cứ việc phóng lao tới đây tất cả đều tiếp nhận!” Nói xong, dứt khoát xoay , chạy ngoài.

Tần Thiên sắc mặt trắng bệch, nàng nghĩ đến Tạ Đình Quân nhất định coi trọng địa vị hiện tại của bản , nghĩ rằng quyết tuyệt như thế. Mắt thấy Trang Tín Ngạn mệnh ở sớm tối, Tần Thiên lòng nóng như lửa đốt.

“Tạ Đình Quân!” Đột nhiên, Tần Thiên tê kêu một tiếng.

Nghe thấy thanh âm , Tạ Đình Quân tâm nhảy nhót, theo bản năng đầu , vặn thấy Tần Thiên đ.â.m đầu cột trụ.

Trong chốc lát, Tạ Đình Quân chỉ cảm thấy tim như nhảy xổ khỏi miệng, lung lay sắp đổ, tiến lên, nhưng muộn, Tần Thiên hai mắt nhắm nghiền, đầu đầy m.á.u tươi, vô lực ngã xuống trong lòng

***

Mười ngày .

Lâm Vĩnh đem Trang Tín Ngạn khỏi lao ngục, đưa đến Tổng đốc phủ.

Trang Tín Ngạn theo Lâm Vĩnh một sân viện, một gian phòng. Trang Tín Ngạn trong lòng hồ nghi, trong hồ lô của Tạ Đình Quân đang bán thuốc gì. ngay đó, thấy Tần Thiên giường.

Trang Tín Ngạn giật , qua, chỉ thấy nàng đầu băng bó, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.

Hắn trong lòng dâng lên khủng hoảng, lay động một chút cánh tay của nàng, gọi tên nàng, Tần Thiên một chút phản ứng đều .

Lúc , Tạ Đình Quân đến bên cạnh , Trang Tín Ngạn lên, trừng mắt , tràn ngập lửa giận, “Ngươi rốt cuộc gì nàng?” Hắn một quyền đánh về phía Tạ Đình Quân.

Tạ Đình Quân hề tránh né, chịu một quyền , khóe miệng lập tức chảy m.á.u tươi.

Hắn lau khóe miệng, ngẩng đầu Trang Tín Ngạn, trong ánh mắt chỉ phẫn nộ, tương phản, còn một loại bi thương.

Hắn khàn khàn thanh âm : “Nàng vì ngăn cản g.i.ế.c ngươi, đ.â.m đầu cột trụ, thỉnh nhiều đại phu, thậm chí ngay cả cung đình ngự y đều thỉnh đến, cũng thể cho nàng tỉnh . Ta nghĩ, nàng là gặp ngươi. Ngươi mang nàng thôi.”

Nghe đến đó, Trang Tín Ngạn hai mắt mơ hồ đẫm lệ, cúi hạ thắt lưng, ôm lấy Tần Thiên, chậm rãi rời khỏi Tổng đốc phủ.

***

Một tháng , tại Trang phủ trong Dương Thành.

Một nam tử tuấn dật phi phàm ôm ấp một nữ tử ở cửa sổ, tuyết rơi ngoài cửa sổ.

“Tần Thiên, tuyết rơi, là một năm trôi qua .”

Nam tử ngoài cửa sổ, nhẹ giọng .

Nữ tử tựa đầu vai , hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt, gầy yếu.

“Tần Thiên, qua năm nay, thế Sử lớn thêm một tuổi, nàng ôm nó một cái ?”

Một nam hài phấn điêu ngọc mài chạy đến bên cạnh bọn họ, tay chân hướng về phía nữ tử, ôm nữ tử, tay nhỏ bé vuốt mặt nữ tử, “Nương, đừng ngủ, Thế Sử … Nương…”

Tiểu nam hài mẫu , rõ mẫu mở mắt. Nó một chút một chút vuốt ve gương mặt mẫu , một tiếng một tiếng kêu to.

Nữ tử vẫn như cũ cúi đầu.

Một mảnh bông tuyết theo gió nhẹ nhàng tiến , dừng khóe mắt nữ tử. Không lâu , bông tuyết hòa tan, hóa thành một giọt nước lăn xuống, trong suốt như nước mắt.

Loading...