Thịnh Thế Trà Hương - Chương 46: Van cầu

Cập nhật lúc: 2025-02-10 12:08:29
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyệt Nương hừ lạnh một tiếng, qua, lấy một cái gối lam trù thêu hoa để lưng Đại phu nhân, giúp cho bà thể thoải mái một chút.

Đại phu nhân định, về phía Tam di thái thái, âm thanh lạnh lùng : “Ngươi thật xem, ngươi bất đắc dĩ thế nào? Đến mức loại chuyện vô lương tâm !”

Tam di thái thái cúi thấp đầu xuống, hai vai nhịn run run, : “Phu nhân, là Nhị di thái thái đem Minh Lan gả cho ca ca của Hồ đại nhân vợ kế. Phu nhân, ca ca của Hồ đại nhân hơn năm mươi tuổi, trong nhà vài tiểu , nữ nhi của so với Minh Lan còn lớn tuổi hơn. Đem Minh Lan gả cho , đem vứt nàng hố lửa ? Tín Trung cũng Minh Lan chịu khổ, mới bất đắc dĩ đáp ứng yêu cầu của Trang Tín Xuyên, căn bản giả nguy hại đến …”

Đại phu nhân tay nắm mép giường cả giận : “Mặc dù là như thế, ngươi đến tìm thương lượng? Trà là thứ uống trong bụng, thể giả? Chỉ cần nửa điểm sai lầm, thể sẽ liên quan đến mạng , đạo lý đơn giản như , chẳng lẽ các ngươi rõ?”

Nguyệt Nương thấy Đại phu nhân sắp nổi giận, vội hạ thắt lưng giúp đỡ Đại phu nhân xoa ngực, lo lắng : “Phu nhân, Chu đại phu mới tĩnh dưỡng, gì bình tĩnh từ từ , nên tức giận.” Nói xong chút trách cứ Tam di thái thái, nhưng mà nàng dù vẫn chỉ là hạ nhân, Đại phu nhân lên tiếng, nàng cũng khó mà điều gì.

Tam di thái thái thấy Đại phu nhân vẫn nguôi giận, nóng vội bò đến bên giường Đại phu nhân, cầm tay bà đang đặt ở mép giường, : “Phu nhân, cũng tới chuyện với phu nhân, nhưng, Nhị di thái thái , hàng năm vận chuyển đều dựa Hồ đại nhân, cho dù cùng thương lượng, cũng sẽ vì nể mặt Hồ đại nhân mà ngăn cản nổi, cho nên… Cho nên…”

“Cho nên ngươi liền tự chủ trương, lấy Trà Hành giao dịch?” Đại phu nhân chỉ Tam di thái thái, vô cùng đau đớn: “Xảo Vân, ngươi thật hồ đồ, như cũng đáng ngươi tin tưởng ?”

Tam di thái thái cúi đầu òa lên, “Phu nhân, phận hèn mọn, nhiều chuyện cũng trông cậy ai, cũng gì cũng , nghĩ cũng . Đối với lão gia, Trang phủ vẫn là hết, cũng dám nửa điểm an phận, nhưng mà, phu nhân…” Tam di thái thái ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ Đại phu nhân: “Chỉ Tín Trung và Minh Lan, thể suy nghĩ, thể quản, thể trơ mắt Minh Lan chịu khổ, tin tưởng phu nhân, chỉ là lúc quá sợ hãi, nhất thời hồ đồ mới… Phu nhân, tất cả chuyện đều là chủ ý của , là ép buộc Tín Trung. Người cũng , Tín Trung là đứa nhỏ thành thật, nhịn khi thấy khổ sở cầu xin, nên mới đáp ứng, ngàn sai vạn sai đều là do , phu nhân đừng đem Tín Trung đến quan phủ, cũng đừng đuổi mà…”

Nói xong, Tam di thái thái cúi xuống dập đầu Đại phu nhân, một cái một cái, liên tiếp ngừng.

Đại phu nhân tuyên bố thừa kế vị trí gia chủ sẽ là Trang Tín Xuyên nữa. Tam di thái thái tuy rằng dám kỳ vọng Tín Trung sẽ là thừa kế, nhưng thể khẳng định bây giờ nàng cũng cần quá lo lắng chỗ Nhị phòng nữa. Tín Trung tương lai cùng Nhị phòng quan hệ, nhất định chỉ liên quan với Đại phòng, cho nên nhất định xem xem Đại phu nhân tính xử trí Tín Trung thế nào, hết cần van cầu bà tha thứ.

Phu nhân xử phạt nàng như thế nào cũng , chỉ cần bà thể tha thứ cho Tín Trung, cho Trang phủ, nàng cảm thấy mỹ mãn.

Đại phu nhân thấy nàng như , nhớ tới Tín Ngạn đối với cũng vô cùng quan trọng, nhớ tới Tín Trung vẫn là một đứa nhỏ thành thật, tâm vốn cứng rắn khỏi mềm nhũn.

Bà cúi hạ thắt lưng nâng Tam di thái thái dậy: “Xảo Vân, ngươi lên .”

Tam di thái thái ngẩng đầu lên, trán cụng đến sưng đỏ, “Phu nhân sẽ đem Tín Trung giao cho quan phủ, cũng sẽ đuổi nó chứ?”

Đại phu nhân trán của nàng, mặt lộ vẻ thần sắc đành lòng: “Tín Xuyên còn giao cho quan phủ huống chi Tín Trung? Hơn nữa, Tín Trung là huyết mạch của Trang phủ, thể đuổi ? Ngươi đừng lo lắng quá nhiều!”

“Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân.” Tam di thái thái lúc mới nín mỉm , dập đầu tiếp, Đại phu nhân giữ chặt nàng, “Ngươi cũng tuổi, đừng động một tí quỳ xuống dập đầu như !”

“Mặc kệ Xảo Vân bao nhiêu tuổi, ở trong lòng Xảo Vân, phu nhân vĩnh viễn đều là chủ tử của Xảo Vân!” Tam di thái thái thật tâm .

Đại phu nhân .

Tần Thiên thấy , thể cảm khái, thật sự là ai cũng phương pháp sinh tồn riêng. Nhị di thái thái vì nhà đẻ chỗ dựa mà tùy ý kiêu ngạo cướp đoạt thứ nàng . Tam di thái thái tuy vẻ hèn mọn, luôn nắm giữ nhược điểm của Đại phu nhân là dễ mềm lòng, cũng là một biện pháp đạt tới mục đích của nàng , Trang phủ nhiều vẻ đơn gian, nhưng lòng hề đơn giản chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thinh-the-tra-huong-dosw/chuong-46-van-cau.html.]

Bị Tam di thái thái nháo một trận, Đại phu nhân càng thêm mệt mỏi, sắc mặt càng khổ sở, Tam di thái thái lúc mới : “Là nô tỳ quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi, đều là của nô tỳ…”

“Được , ngươi cũng trở về nghỉ ngơi .” Đại phu nhân xong, về phía Tần Thiên, : “Ở ngăn tủ của còn hai bình tuyết liên sinh cơ cao, ngươi đưa cho Tam di thái thái, để nàng cầm bình dược bôi cho Tam thếu gia .”

Tuyết liên sinh cơ cao chính là dược liệu trị ngoại thương nhất. Tam di thái thái luôn miệng cảm tạ. Đại phu nhân bảo Lam Sơn cầm một lọ khác đưa cho Nhị thiếu gia.

Tần Thiên lĩnh mệnh cùng nha của Tam di thái thái hộ tống nàng trở về. Lúc đưa Tam di thái thái đến Thu Hương viện, Tam di thái thái nhận thấy Tần Thiên là nha bên sủng ái của Đại phu nhân, đối với nàng vô cùng khách khí, thưởng cho nàng 100 quan tiền, Tần Thiên cũng chối từ, cầm lấy.

Tam di thái thái sai đem tuyết liên sinh cơ cao đưa đến phòng của thiếu gia trong viện. Chỉ chốc lát, Phương Nghiên Hạnh phái nha đây, mời Tần Thiên qua đó.

Đi qua một hành lang gấp khúc, xuyên qua cửa ngách là khu phòng ở của Tam thiếu gia. Vừa mới tiến , nàng thấy Phương Nghiên Hạnh mặt mang mỉm ở cửa nàng. Bên cạnh là của nàng, Phương Kiến Thụ.

“Tam thiếu phu nhân, Phương thiếu gia.” Tần Thiên đến, hướng về hai thi lễ, Phương Nghiên Hạnh vội vàng kéo tay nàng, ôn nhu : “Hảo , chỉ chúng trong cần dùng đến nghi thức xã giao chứ…” Nói xong đầu với Phương Kiến Thụ: “Tiểu , ngươi đúng ?”

Phương Kiến Thụ Tần Thiên : “Nhân sinh quý tri tâm, định giao vô mộ sớm, cô nương đối gia tỷ lòng, chúng như thế nào , ở trong lòng chúng sớm đem cô nương trở thành bằng hữu.”

“Ngươi như , liền khách khí!” Tần Thiên , thu hồi cấp bậc lễ nghĩa.

Mấy tháng qua, Phương thị tỷ cơ hồ đều ngày ngày thỉnh an Đại phu nhân, cùng Tần Thiên tiếp xúc một thời gian, Phương thị tỷ cũng hồ đồ, cũng dần dần hiểu Tần Thiên mượn câu chuyện về hài cố ý chỉ điểm cho nàng, càng ngày càng cận với Tần Thiên.

“Ta thật thích tính cách lanh lẹ của .” Phương Nghiên Hạnh lôi kéo cánh tay của nàng phòng xuống, sai dâng . Phương Kiến Thụ cũng theo.

Tần Thiên xuống liền hỏi tình trạng của Tam thiếu gia. Phu nhân phái nàng đây đương nhiên chỉ đưa thuốc đơn giản như , Tần Thiên sớm phát hiện, phu nhân đối với Trang Tín Trung vẫn trân trọng.

“Đã gọi đại phu đến khám, chỉ là vết thương ngoài da, cũng tổn thương gân cốt, phu nhân đưa dược tới, bôi cho . Tín Trung thoải mái hơn nhiều, còn đau nữa, nhờ ngươi chuyển lời cảm tạ Đại phu nhân.” Phương Nghiên Hạnh xong, hỏi: “Ta phu nhân đó nghất xỉu, ?”

Sau khi Đại phu nhân bất tỉnh, gây động tĩnh nhỏ, Phương Nghiên Hạnh thu tin tức cũng gì kỳ quái. Có điều bệnh tình nặng nhẹ thế nào, cũng .

“Phu nhân chỉ say nắng, gì trở ngại.” Tần Thiên trả lời.

“Vậy an tâm …” Phương Nghiên Hạnh cúi đầu thở dài, “Trước đó thấy Nhị phòng khí thế bức nhân, trong lòng thật khó chịu, cũng giống như , vì Đại phu nhân mà cãi , nhưng mà…”

Tần Thiên cũng thấy lúc đó Tam di thái thái gắt gao lôi kéo tay nàng, “Ta nghĩ phu nhân cũng sẽ thông cảm.” Phương Nghiên Hạnh thần sắc hổ, một việc quả thật cũng tiện .

Lúc Phương Nghiên Hạnh vẫn vì thế mà áy náy, lúc , trong lòng cũng dễ chịu hơn, “Muội trở về báo với Đại phu nhân, ngày mai đến vấn an.”

Tần Thiên thấy giờ còn sớm, liền dậy cáo từ. Lúc cửa, Phương Kiến Thụ : “Ta cũng về, Tần Thiên, chúng tiện đường, cùng thôi.”

Loading...