Thịnh Thế Trà Hương - Chương 47: Âm lãnh
Cập nhật lúc: 2025-02-10 12:08:31
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Phương Nghiên Hạnh cùng Trang Tín Trung thành , Phương Kiến Thụ một một ở tại Lục Vu viện.
Hai khỏi sân của Tam thiếu gia, dọc theo một con đường nhỏ rải đá, hai bên cây cối bạc phơ, giả thạch lâm lập, ở trong bóng đêm tựa như mấy khóm hoa màu sắc, xa xa gần gần, đậm nhạt thích hợp.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, ngẫu nhiên thể tiếng côn trùng thanh thanh kêu vang. Hai cách một , chậm rãi bước.
“Lần cho ngươi mượn sách, ngươi xem xong ?” Phương Kiến Thụ đột nhiên hỏi,
Sau khi Tần Thiên cùng Phương thị hai tỷ quen thuộc, phiền Phương Kiến Thụ giúp nàng tìm một sách về , trừ đó cũng tìm một sách về lịch sử của thế giới .
“Xem xong , vốn trả cho ngươi, nhưng mà mấy ngày nay bận quá, nhất thời quên mất” Tần Thiên .
“Không vội vội, đang thúc giục ngươi.” Phương Kiến Thụ vội vàng .
Phương Kiến Thụ mặc một kiện trường bào màu lam đậm bằng vải bông. Bởi vì hình còn phát triển hết, qua chút gầy, nhưng hình thon dài, cốt cách cân xứng, hơn nữa mặt mày sáng sủa, khí chất văn nhã, khi trưởng thành, chắc hẳn phong thái sẽ tuấn dật cao nhã tựa như thanh trúc.
“ …” Tần Thiên nhớ tới một sự việc, dừng cước bộ, khiến Phương Kiến Thụ đang ở phía cũng dừng , kinh ngạc nàng, hai mắt trong sáng ở ánh trăng lóe nét ôn nhuận sáng bóng.
“Thời điểm ở trong đại sảnh đó, ngươi chạy tới giúp ? Cám ơn ngươi.” Tần Thiên .
Ban đầu, Phương Kiến Thụ ở bên cạnh Phương Nghiên Hạnh, nhưng đó, khi nàng từ phía Trang Tín Ngạn , thấy chạy tới bên cạnh hai nhà của Nhị di thái thái, Tần Thiên đoán hẳn giúp nàng.
Bỗng nhiên Tần Thiên nhắc tới chuyện , Phương Kiến Thụ lẽ chuẩn tâm lý, nhất thời chân tay chút luống cuống, một lát , mới ngượng ngùng , “Đương nhiên thể trơ mắt bằng hữu bắt nạt…” Dừng dừng, : “Kỳ thật cũng giúp đươc gì…”
Phương Nghiên Hạnh tuy rằng gả cho Trang Tín Trung, nhưng ở trong phủ địa vị cũng cao, Phương Kiến Thụ càng cho là kẻ ăn nhờ ở đậu. Mặc dù Đại phu nhân che chở, nhưng Đại phu nhân đại bộ phận thời gian ở Trà Hành, sự tình trong nhà đều do Nhị di thái thái quản lý, hai hứng chịu ít lời lạnh nhạt. Hơn nữa, trong Trang phủ trừ bỏ Đại phu nhân, hai tỷ cũng chỉ cận với Tần Thiên, thậm chí còn cận hơn so với của Tam phòng. Phương Nghiên Hạnh tâm sự nhất định sẽ với Tam di thái thái Trang Minh Lan, nhưng khi với Tần Thiên. Tần Thiên thiếu lời khuyên, cho nàng trong lòng thoải mái. Cho nên hai tỷ mới thể coi trọng Tần Thiên như .
“Tóm cám ơn ngươi.” Tần Thiên đến bên cạnh hành lễ, nghịch ngợm , “Cám ơn tú tài lão gia.”
Nói đến cám ơn, Tần Thiên trong đầu chợt hiện gương mặt lạnh nhạt lạnh nhạt , mới là thật sự tới giúp nàng. nếu cám ơn với , thể cũng vẫn biểu lộ gương mặt lạnh lùng? Hơn nữa nha cám ơn với thiếu gia, vẻ kỳ lạ.
Bên , Phương Kiến Thụ mặt nóng ran, xua tay : “Ta tháng tư năm nay mới thông qua kỳ thi Phủ, mới chỉ là một tiểu học trò, sang năm thi đỗ kỳ thi của Viện mới thể trở thành tú tài.”
Tần Thiên : “Phương công tử chăm chỉ sách như , nhất định thể thông qua.”
Lời cũng chạm đến tâm sự của , cúi đầu xuống, nhẹ giọng : “Không ngại với ngươi, trong lòng cũng lo lắng, nhiều nhẹ nhàng vượt qua hai kỳ thi Phủ, trở thành học trò, nhưng đến tận khi đầu tóc bạc trắng vẫn qua kỳ thi Viện, khảo thí đường, thật đơn giản.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thinh-the-tra-huong-dosw/chuong-47-am-lanh.html.]
Vẻ mặt Phương Kiến Thụ cho Tần Thiên nhớ tới kiếp mỗi thi cử, bản lúc đó chẳng cũng nơm nớp lo sợ? Đối với tâm tình Phương Kiến Thụ lúc cũng thể thông cảm vài phần. Tần Thiên , nhẹ giọng : “Sợ cái gì, hết sức là , bất quá tin tưởng nếu chí nhất định sẽ thành công, cố gắng cuối cũng sẽ hồi báo, Phương công tử cố công rèn giũa chịu khó sách sẽ uổng công, sẽ đạt thành tựu. Phương công tử cần lo lắng!”
Lời của Tần Thiên cũng là b.ắ.n tên mục tiêu. Phương Kiến Thụ chăm chỉ sách, một ngày mười hai canh giờ, cơ hồ tám chín canh giờ đều nhào đống sách vở. Tứ Thư Ngũ Kinh thuộc lòng, Đại phu nhân còn vì thỉnh nhất ở Dương Thành tới. Vị đối với tư chất của Phương Kiến Thụ cũng khen dứt miệng.
Một lời thành công ủng hộ sĩ khí của Phương Kiến Thụ. Phương Kiến Thụ ưỡn n.g.ự.c , “Phương gia chấn hưng là trách nhiệm của , vì Phương gia, vì tỷ tỷ, nhất định cố gắng mới !”
“Đến lúc đó, Phương công tử thành lão quan gia, Tần Thiên cũng lây vinh quang!”
Phương Kiến Thụ đầu khuôn mặt tươi của Tần Thiên, ánh trăng, khuôn mặt tươi của nàng nhu hòa, hai mắt sáng ngời như . Phương Kiến Thụ , : “Cũng vì ngươi lời cát tường, nếu Phương Kiến Thụ thực sự ngày như , nhất định sẽ quên Tần Thiên ngươi.”
Hai chuyện, đó rẽ về chỗ ở của từng . Tần Thiên khi trở về, Đại phu nhân vẫn nghỉ, vẻ như đang chờ Tần Thiên. Tần Thiên qua đem tình hình Trang Tín Trung báo , Đại phu nhân mới yên lòng, trong lòng cũng thầm nghĩ tâm tư Tần Thiên thật lanh lợi.
***
Bên , Cúc Hương viện
“Mèo chuột giả từ bi!”
Chờ Lam Sơn , Nhị di thái thái cầm lấy tuyết liên sinh cơ cao do Lam Sơn đưa tới hung hăng ném xuống đất. Bình sứ nhỏ màu trắng vỡ thành nhiều mảnh, cao màu trắng ngà b.ắ.n tung tóe khắp nơi, lan tỏa khí như hoa mai trắng rơi rụng.
Trang Minh Hỉ ở một bên ngăn kịp, trơ mắt tuyết liên cao ném , trong lòng thương tiếc thôi: “Nương, đây chính là tuyết liên sinh cơ cao, ca ca hiện tại cần, bạc cũng khó mua ! Người tức giận thì tức giận, ném nó chứ!”
“Con sợ nương dược cho ca ca con dùng?” Nhị di thái thái thở phì phì xuống ghế, vỗ bàn , “Sẽ dùng thứ bà đưa tới, ai hạ độc !”
“Nương…” Trang Minh Hỉ ở bên nàng xuống, “Phu nhân tuy rằng đáng giận, nhưng cũng độc ác như … Quên , đến chuyện nữa …” Trang Minh Hỉ bỗng nhiên dừng lời, đầu phân phó hạ nhân lui xuống, đó mới Nhị di thái thái , “Nương, hiện tại tính bây giờ?”
Nhị di thái thái ngẩn , về phía nữ nhi của , nàng ý gì, nhất thời khỏi trầm tư. Một lát , mới : “Đương nhiên thể cứ như quên ! Tất cả sở hữu trong Trang phủ đều thuộc về ca ca con, ai cũng đừng nghĩ cướp !” Nàng lạnh hai tiếng, “Ta thật xem, bà chỉ là một nữ nhân chỗ dựa, nhà đẻ cách khá xa, xem bà lấy cái gì cùng đấu!”
“ mà trong tay bà di chúc của phụ . Phụ , thừa kế Trang phủ do bà lựa chọn!” Trang Minh Hỉ chỉ chỉ ngón tay ngọc vuốt ve hoa văn khắc bàn, bình tâm tĩnh khí .
“Bà thượng phương bảo kiếm, cũng thể xuất kim bài miễn tử!” Nhị di thái thái chụp bàn lên, lay động chén bàn phát tiếng kêu vang, “Chuyện , sớm nghĩ đối sách, vốn định chờ ca ca con thành đó tìm một cơ hội bắt bà giao vị trí đương gia chủ mẫu. Xem hiện tại, việc tiến hành cấp bách! Chờ chuyện giả qua , ca ca con bảo đảm sẽ , mới cho bà , trong Trang phủ rốt cuộc là ai lợi hại!”
“Một khi như , nương cũng đừng chần chừ nữa!” Trang Minh Hỉ chậm rãi lên, hướng mẫu , như đóa hoa kiều diễm nhưng khuôn mặt một loại lãnh khí, “Một bên, chuyện của ca ca thể thỉnh dượng hỗ trợ, đưa cho mấy hại chút bạc, che miệng bọn họ , khơi thông ở các nơi, thể đem việc còn lưu dấu vết. Bên , phu nhân bệnh, nương kế sách gì , lúc mà dùng thì còn gì hơn. Dù cho bình thường kiên cường, nhưng khi đang bệnh khó tránh khỏi bạc nhược, là thời cơ tấn công nhất!”
Nhị di thái thái nở nụ , nhíu mày, “Cái là thừa dịp bà ngã bệnh, mạng của bà !”