Thịnh Thế Trà Hương - Chương 89: Khát vọng

Cập nhật lúc: 2025-02-10 12:25:28
Lượt xem: 77

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lúc đó, Tần Thiên cầm thuốc trị thương đến phòng của Thu Lan, còn bước , thấy tiếng của Thu Lan ở bên trong vọng .

Tần Thiên đẩy cửa , : “Từ xưa đến nay đánh còn thể vui vẻ như , cũng chỉ một như ngươi thôi!”

Trong phòng, Thu Lan ghé giường, Thanh Liễu, Bích Liên ở bên cạnh nàng. Thanh Liễu đang bôi thuốc cho Thu Lan. Thu Lan mặc dù đau đến nhe răng trợn mắt, mặt vẫn đang tươi .

Bích Liên vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo nàng đến . Tần Thiên qua, “Xem Đại phu nhân thủ hạ lưu tình, đánh đau ngươi.”

Vừa dứt lời, Thu Lan “Tê” một tiếng kêu lên, “Thanh Liễu, ngươi nhẹ tay chút.” Lại về phía Tần Thiên: “Làm thể đau, ngươi xem xem da của đều rách a! Bất quá …” Thu Lan đau hừ hừ hai tiếng, tiếp tục : “Bất quá trong lòng thoải mái nên cảm thấy thống khoái, thật sự nên điều . Lúc như , mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, ngày trôi qua cũng yên . Đại phu nhân đúng, càng suy nghĩ nhiều càng mệt mỏi, nên an phận một nhị đẳng nha .” Nói xong, nàng về phía Tần Thiên: “ , ngươi ở trong phòng hầu hạ Đại thiếu gia, chạy tới chỗ cái gì.”

Tần Thiên lắc lắc lọ trong tay, : “Ta thuốc , cố ý tới đưa cho ngươi.” Nói xong, về phía Bích Liên, “Ta cũng chỉ mượn hoa hiến phật, thuốc là do thương, Bích Liên tỷ tỷ đưa cho , tiếp còn đa tạ Bích Liên tỷ tỷ, thuốc công hiệu?”

Bích Liên vẻ mặt mê mang, “Ta khi nào thì đưa cho ngươi thuốc?”

“Chính là thuốc a?” Tần Thiên cầm bình sứ trong tay đưa cho Bích Liên xem, “Không ngươi bảo Hải Phú đưa cho ?”

Bích Liên nghiêng đầu qua, bỗng nhiên “Thuốc thật sự đưa cho ngươi, bất quá là ai lấy đưa cho ngươi. Thuốc là do lúc tay thiếu gia thương, lấy từ chỗ Đại phu nhân cầm về cho Đại thiếu gia. Ngươi xem, thuốc thế trừ bỏ chủ tử, hạ nhân như chúng ?”

Trang Tín Ngạn? Tần Thiên nhất thời chút sợ run, hóa thương!

“A, hóa là Đại thiếu gia đưa cho ngươi.” Thanh Liễu cũng mị mị rộ lên, vẻ mặt bỡn cợt, “Bình thường thấy Đại thiếu gia lạnh nhạt, thì còn đau lòng khác.”

Thu Lan cũng rộ lên, “Mấy ngày Đại thiếu gia mang Tần Thiên cùng, còn là Tần Thiên thất sủng, hóa , là Đại thiếu gia của chúng đau lòng chân nàng thương, để Tần Thiên tĩnh dưỡng! Vậy thì là thất sủng, ngược là sủng vô cùng nữa kìa!”

“Cứ như , Tần Thiên của chúng chừng nhanh sẽ là tiểu di nương a!”

Ba mỗi một câu trêu ghẹo Tần Thiên, đến mức khiến Tần Thiên chịu nổi. Nàng thảy bình sứ bên cạnh Thu Lan, “Các ngươi ba , để ý tới các ngươi nữa.” Nói xong liền chạy ngoài, khiến ba ở đó rộ lên.

Thời điểm chạy cửa, Thu Lan bỗng nhiên gọi nàng , “Tần Thiên.”

Tần Thiên đầu .

“Đa tạ ngươi.” Thu Lan nàng nhẹ giọng .

“Đa tạ cái gì chứ.” Tần Thiên cũng , xoay khỏi phòng.

Từ phòng của Thu Lan , Tần Thiên trong đầu vẫn đang hồi tưởng lời các nàng .

Chẳng lẽ thật sự cho nghỉ ngơi thật ?

Càng nghĩ càng cảm thấy đạo lý, nghỉ ngơi một thời gian, thuốc để bôi, vết thương của mới thể khỏi nhanh như ?

Đứa nhỏ … Tần Thiên , kỳ thật cũng là ngoài lạnh trong nóng.

Nàng xuyên qua cửa ngách, trở tiểu viện của Trang Tín Ngạn, xem Trang Tín Ngạn ngủ .

Đi phòng ngủ của Trang Tín Ngạn, thấy ở bên giường sách. Hắn mỗi đêm khi ngủ đều thích xem sách, Tần Thiên cũng để ý, mới tới gần hai bước, lẽ là Trang Tín Ngạn phát hiện nàng, đột nhiên ngẩng đầu lên, khi thấy nàng, gương mặt vốn luôn duy trì bình tĩnh bỗng nhiên hiện lên thần sắc kinh hoảng, đồng thời đánh rơi quyển sách tay xuống đất.

Bởi vì sách rơi xuống vị trí vặn chân giường che mất, cho nên nàng thấy rõ là sách gì. Đang qua nhặt lên, nhưng nghĩ tới Trang Tín Ngạn bỗng nhiên cầm lấy gối đầu giường ném về phía nàng, thiếu chút nữa đánh trúng nàng. Phải rằng gối đầu của bằng trúc, tuy rằng bên ngoài bọc vải mềm, nhưng nếu trúng sẽ đau a.

Tần Thiên ném khỏi dừng bước, trong lòng chút căm tức, còn cảm thấy ngoài lạnh trong nóng, căn bản vẫn là hỉ nộ vô thường.

Chỉ trong chốc lát, Trang Tín Ngạn dậy cầm quyển sách lên, nắm chặt trong tay, xuống giường, đưa lưng về phía nàng.

Tần Thiên tức giận, nhưng vẫn nhặt gối đầu lên, đến bên giường đặt xuống, cảm giác ngẩng đầu phối hợp để nàng đặt , nhưng cũng đầu , trong lúc đó, nàng dường như thấy gáy một mảnh ửng đỏ, trong lòng chút kỳ quái, khỏi cúi đầu cẩn thận một chút, thật nghĩ tới bỗng nhiên kéo chăn trùm hết lên đầu!

Cảm giác hình như là sợ nàng chiếm tiện nghi của thì !

Tần Thiên dở dở , bỗng nhiên cảm giác đánh .

Nàng buồn bực thở một , ở phía mấy động tác trêu ngươi, khi thoáng nguôi giận mới xoay , thổi tắt ngọn nến ngoài ngủ.

Cũng bao lâu, Tần Thiên bỗng nhiên cảm giác mắt ánh sáng, mở to mắt, thấy Trang Tín Ngạn giơ ngọn nến, khuôn mặt lạnh nhạt mặt.

Tần Thiên hoảng sợ, vội vàng dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thinh-the-tra-huong-dosw/chuong-89-khat-vong.html.]

Trang Tín Ngạn cầm giấy đưa đến mặt nàng, mặt rõ ràng mấy chữ to, “Ngươi ngủ say như ? Ta gõ cột giường một lúc ?”

? Tần Thiên nhất thời chút sững sờ, nàng một tiếng đều thấy? Nàng thật sự ngủ say như ? Không khả năng a?

“Sao như ?” Tần Thiên gương mặt lãnh trầm của , lầm bầm một tiếng.

Hắn đưa giấy mặt nàng, “Lập tức dậy bên trong ngủ , đến mức để mỗi tiểu đêm đều tự châm đèn chứ! Có nha nào như ngươi ?”

Hắn gương mặt trầm xuống, khiến Tần Thiên nhất thời thật giả.

“Nhanh lên! Nếu sẽ trừ bạc của ngươi!” Hắn xuống mấy chữ thật to.

Tần Thiên mới đầu còn chút , nhưng mà thấy bốn chữ to “Trừ bạc của ngươi”, lập tức phản ứng, vội vàng dậy, hai lời, thu thập các thứ.

Gì thì gì, trăm ngàn đừng khấu trừ tiền của nàng, nàng tích cóp tiền để chuộc a!

Tần Thiên ôm chăn đệm phòng, dù đối với nữ nhân cũng hứng thú, chống đỡ một thời gian . Hơn nữa cũng là nha , nếu ngủ ở gian ngoài thật sự ảnh hưởng đến việc hầu hạ , cũng .

Trang Tín Ngạn ở phía bóng dáng của nàng, nhướn mày, khóe miệng vểnh lên.

Hắn hít sâu một , hồi phục gương mặt lạnh nhạt như phòng.

Trong phòng, Tần Thiên đang sửa sang giường, Trang Tín Ngạn lãnh nghiêm mặt qua, lên giường của , dư quang khóe mắt ngừng mà liếc về phía nàng.

Lúc ngủ, Tần Thiên đều tháo búi tóc, mặc nội y, nội y dài quần dài, giao lĩnh rộng thùng thình, vô cùng bảo thủ, Tần Thiên là ở mặt Trang Tín Ngạn mặc như thì vấn đề gì. Nàng vốn hề , nữ nhân mặc nội y chỉ cận bên cạnh mới thể thấy, mà trong những cận thì đầu tiên tất nhiên là trượng phu.

Vốn cũng gì đáng , nhưng thời điểm Tần Thiên bỗng nhiên dậy vội vàng, nội y vải dệt mềm mại siết vòng quanh n.g.ự.c nàng tạo nên đường cong.

Cơ thể tuy rằng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng phát dục cũng , hơn nữa Tần Thiên cũng thói quen mặc đồ che ngực, cho nên bộ n.g.ự.c đầy đặn, đường cong thập phần lộ rõ.

Trang Tín Ngạn thấy, trong đầu bỗng nhiên hiện hình ảnh trong xuân cung đồ, trong bức tranh nữ nhân lõa lồ bộ ngực, tròn tròn, cong cong, qua mềm mại, giống như bánh bao thịt mà Nguyệt Nương thường

Của nàng cũng là như ?

Trang Tín Ngạn lúc bỗng nhiên ý nghĩ cởi sạch quần áo của nàng, xúc động xem đến tột cùng.

Trong lòng chịu khống chế nhảy nhót, giống như một trăm con thỏ ở trong lồng n.g.ự.c mà nhảy loạn, cơ hồ khiến lồng n.g.ự.c như nứt vỡ.

Hắn với bản , nàng là nữ nhân của , thể như , nhưng nhớ tới lúc nàng kháng cự , thể hành động, cũng gì.

Tần Thiên thu thập xong, rót chén nước cho . Trang Tín Ngạn tiếp nhận, uống liền mấy hớp. Khứu giác của luôn luôn linh mẫn, nàng cách đó xa, thể ngửi từ nàng phát từng đợt mùi thơm, là mùi hương gì, chỉ dễ chịu, khiến đều nhịn nóng lên. Bụng cảm giác xa lạ mà quen thuộc xuất hiện.

Cảm giác khiến trong lòng sinh một khát vọng, loại khát vọng mạnh mẽ đến mức cho chịu nổi, kiểm tra nàng, ôm nàng một cái, thậm chí càng nhiều hơn thế…

Cảm giác miệng đắng lưỡi khô, uống liền mấy ngụm nước, nhưng một chút hữu dụng đều , cổ họng, thể, tâm của đều nóng ran khó chịu.

Hắn đem cái chén đưa cho nàng, Tần Thiên tiếp , đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm tay . Hắn rốt cuộc nhịn , vươn tay cầm lấy tay nàng, cảm giác mềm mại mịn màng, cho tâm của rung động…

đúng lúc , Tần Thiên cả run lên, chén trong tay rơi xuống đất, phát thanh âm lớn, tiếp theo nàng tránh khỏi tay , lui hai bước, hoảng sợ khẩn trương .

Nhìn vẻ mặt của nàng, Trang Tín Ngạn giống như ai đó tạt cho một gáo nước lạnh, lạnh nóng, khó chịu nên lời. Sắc mặt của chỉ trong chốc lát trở nên trắng bệch, tay nàng tránh thể khống chế mà run rẩy.

Hắn cúi đầu, chậm rãi lên giường, đưa lưng về phía nàng xuống, hề nhúc nhích.

Không ai rằng, cầm tay nàng cố lấy bao nhiêu dũng khí…

“… Ngươi là phế vật sẽ thể cũng thể , cả đời theo ngươi…”

Không tự kìm hãm, trong đầu hồi tưởng lời Lục Bình từng qua với .

Bên , Tần Thiên vẫn cảnh giác , xác định sẽ tiến thêm một bước nào, mới tạm yên lòng.

Vừa là cố ý là vô tình, Tần Thiên thể rõ, bất quá Trang Tín Ngạn nếu thật sự ý nghĩ , nàng nhất định cho , nàng trở thành nữ nhân của . Cũng may phản ứng của , cũng kẻ vô sỉ bá đạo cứng rắn cưỡng bức khác.

Tần Thiên thổi tắt ngọn nến, lên tháp, trong bóng đêm nàng cẩn thận ngóng thật lâu, thấy Trang Tín Ngạn bên tiếng động gì nữa, lúc mới an tâm ngủ say.

Loading...