Thỏ Yêu Nhà Hàn Đại Phu - CHƯƠNG 10 – ÁNH SÁNG CUỐI & CÁI ÔM ĐẦU TIÊN KHÔNG TÉ

Cập nhật lúc: 2025-12-15 02:29:58
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 10 – ÁNH SÁNG CUỐI & CÁI ÔM ĐẦU TIÊN KHÔNG TÉ

Gió trong rừng thiêng đột nhiên lạnh đến mức rát da.

Cành cây rung lên dù gió.

Cả khu rừng như nín thở khi kẻ khoác áo choàng đen tiến đến.

Hắn cách hai chỉ vài bước.

Áo choàng phấp phới, giọng khàn đặc như tiếng kim loại cào đá:

“Thỏ con… giống y ngươi. Run rẩy, yếu ớt. dây ngọc thì—”

Tiếu Lan bất giác bấu cổ áo Hàn Lâm mạnh đến mức gần xé.

“Đại phu… giọng như nồi cháy khét…”

“… Cô tập trung giúp một chút ?”

“Tập trung cái gì?”

“Đừng xỉu.”

“Ngươi như xỉu lắm !”

Hàn Lâm thở dài.

tay vẫn đặt lên bả vai nàng, giữ vững.

Kẻ áo đen nhấc tay.

Gió xoáy lên thành luồng khí tối.

“Nguyệt Linh c.h.ế.t…

Giờ đến lượt ngươi.”

Tiếu Lan rùng .

Nàng chạy.

Muốn trốn.

Muốn biến thành thỏ lăn bụi cỏ.

sang Hàn Lâm — ánh mắt vẫn bình tĩnh, kiên định như thể cả rừng cháy cũng khiến chớp mắt.

Nàng tự nhủ:

Không té… té…

Ngay khoảnh khắc đó —

kẻ áo đen lao đến.

Nhanh như tia chớp, tay vươn về phía dây ngọc.

Tiếu Lan hét:

“ĐẠI PHU! HẮN CHẠY NHANH QUÁ— TA SẮP TÉ—”

“KHÔNG TÉ!”

“…”

Nàng hoảng loạn trong đúng ba giây.

đúng lúc bàn tay chuẩn chạm cổ nàng —

dây ngọc phát ánh sáng lam mạnh đến mức cả rừng sáng như ban ngày.

Một vòng sáng bung .

Lực lượng hất văng kẻ áo đen xa hơn mười trượng.

Tiếu Lan ngơ ngác, tay run run:

“Ta… nữa …”

“Ừ.”

“Ta mạnh thật ?”

“Ừ.”

“Ngươi đừng ừ kiểu qua loa như tự hào mà!”

“… Ừ.”

“Đại phu!!”

Hàn Lâm khẽ xoay nàng .

“Cô giữ tập trung. Hắn còn sống.”

.

Kẻ áo đen chậm rãi dậy, m.á.u chảy từ mặt nạ.

ánh mắt — đầy căm hận.

“Giống y ngươi… sức mạnh yếu ớt, nhưng dây ngọc… nó.”

Hàn Lâm nheo mắt.

“Ngươi là ai?”

Kẻ áo đen bật lạnh lẽo:

“Ta? Kẻ từng phục tùng Nguyệt Linh. trao dây ngọc cho . Bà chọn… thỏ nhỏ .”

Tiếu Lan trừng mắt:

“Ta tên mà! Không ‘thỏ nhỏ ’!”

“Ngươi chẳng xứng với dây—”

Một ánh sáng lam bùng lên.

Không từ dây ngọc.

Mà từ đôi mắt Tiếu Lan.

Nàng lấy , hét lên:

“TA XỨNG!

VÌ TỘC TRƯỞNG… LÀ MẸ TA!

VÀ NGƯỜI MẸ ĐÓ… KHÔNG CHỌN KẺ PHẢN BỘI!”

Âm thanh vang dội trong rừng đến mức vài con chim tim rơi xuống đất.

Kẻ áo đen gào lên, lao đến với lực.

Hàn Lâm chuẩn từ .

Chàng ném thứ gì đó — sáng loáng như bạc.

XẸT!

Một cây kim bạc dài.

g.i.ế.c .

khi găm tay áo đen, chợt khựng .

Hắn trừng mắt:

“Ngươi— ngươi dùng cái gì—”

Hàn Lâm đáp gọn:

“Thuốc tê.”

Tiếu Lan sang thì thầm:

“Đại phu… t.h.u.ố.c tê mà ngươi … là loại ngứa c.h.ế.t sống ?”

.”

“Ngươi… mang theo?”

“Vì cô.”

Nàng hình.

Rồi tai thỏ từ từ dựng lên, đỏ bừng.

“Đại phu… ngươi mang t.h.u.ố.c theo vì TA thôi đó hả?”

“Ta mang để cứu .”

“Đừng khiêm tốn nữa !”

“… Cô hiểu sai.”

quá muộn — nàng hiểu theo hướng… đường mật.

Tên áo đen bắt đầu gãi , gãi đến mức xoay vòng vòng như một cái chong chóng bỏng.

“NGỨA— NGỨA— NGỨAAAA— AHHHHH—”

Hắn gãi lao về phía rừng như con hươu phát điên.

Tiếu Lan há hốc:

“Hắn… chạy thiệt kìa…”

Hàn Lâm bước đến đáy rừng, theo, mắt nhíu :

“Hắn sẽ . sẽ yếu hơn.”

Tiếu Lan cúi đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tho-yeu-nha-han-dai-phu/chuong-10-anh-sang-cuoi-cai-om-dau-tien-khong-te.html.]

“Đại phu…”

“Hử?”

“Ta… thật sự… tự tay đ.á.n.h kẻ g.i.ế.c ?”

“Cô .”

Nàng che miệng, mắt long lanh.

“Ta… mạnh thật…!”

“Ừ.”

“Ngươi mở lời khen luôn ! Không ‘Ừ’ nữa!”

“… Cô .”

Tiếu Lan ôm mặt, tai vểnh như sắp bay:

“Đại phu khen !! Đây là đầu tiên!!! Trời đất ơi ngất quá—”

“Đừng ngất.”

“Ta… đoạt chức tộc trưởng bằng tai thỏ đây…”

“Đừng đoạt bằng tai.”

“…”

Một im lặng dịu dàng trôi qua.

Ánh sáng lam từ dây ngọc chậm rãi lụi dần, chỉ còn dư âm như sợi tơ mỏng quấn quanh n.g.ự.c nàng.

Tiếu Lan sang Hàn Lâm:

“Đại phu…”

“Hử?”

“Nếu thỏ… ngươi thích ?”

“Cô vẫn là cô.”

“Nghĩa là… ?”

“… Cô hỏi nhiều quá.”

“Vậy là nha!”

Hàn Lâm mặt .

Tai đỏ.

Tiếu Lan xỉu.

, nàng té.

Không trượt.

Không ngã .

Nàng thẳng — n.g.ự.c phồng như bông thỏ kiêu hãnh, tai dựng lên như cắm cờ chiến thắng.

“Đại phu!”

“Gì?”

Chàng liếc nhẹ.

“Cho ôm một cái ?”

Nàng giọng nhỏ như muỗi.

“Không .”

“Ôm trong lòng?”

“Không.”

“Ôm trong ý nghĩ?”

“… Cô ôm cả ngày.”

“Thêm một cái nữa !”

Hàn Lâm thở nhẹ, nhưng ánh mắt mềm lạ thường.

“Đến đây.”

“Hở?”

Trong giây lát, nàng tưởng nhầm.

“Ta bảo… đến đây.”

Như kéo bởi sợi dây vô hình, Tiếu Lan bước tới.

Chậm rãi.

Rất chậm.

Và Hàn Lâm — đầu tiên — chủ động đặt tay lên vai nàng.

Kéo nàng gần… ôm nhẹ.

Không mạnh.

Không lâu.

đủ để trái tim nàng đ.á.n.h loạn.

“Đại phu…”

“Hử?”

“Ta… té!”

“… Tốt.”

“Ta vững luôn!”

“Ừ.”

“Ta… tựa ngươi nè…”

“Ta thấy.”

“Đại phu…”

“Hử?”

“Ta thích ngươi. Rất thích.”

“… Ta .”

“Ngươi cũng thích đúng ?”

“Cô phiền quá.”

phiền dễ thương mà!”

“… .”

Trên bầu trời, mây tan, trăng sáng trở .

Rừng thiêng dịu như từng nhuốm màu c.h.ế.t chóc.

Một thỏ yêu nhỏ và một đại phu lạnh lùng cạnh , tay gần đến mức chỉ cần nghiêng thêm một chút là chạm.

Tiếu Lan lẩm bẩm:

“Đại phu…”

“Hử?”

“Bắt đầu từ hôm nay…”

“Gì?”

“Ta sẽ té nữa.”

Hàn Lâm nghiêm túc bước lên.

“Cô sẽ té.”

“Ta sẽ cố!”

“Cô vẫn té.”

“Ta sẽ để ngươi đỡ!”

“…”

Tiếu Lan mỉm , tai thỏ xoay xoay.

“Vì… ngã ngươi thôi.”

Hàn Lâm im lặng hai giây.

Rồi khẽ nắm tay nàng.

“Té bao nhiêu…

cũng đỡ.”

Đêm , trấn Thanh Vi ai trận chiến lớn xảy trong rừng.

Chỉ rằng từ hôm đó về

đại phu Hàn Lâm và tiểu thỏ Tiếu Lan còn rời nửa bước.

Và bọn họ bắt đầu một cuộc sống mới:

ngọt hơn đường, hài hơn kẹo, và ấm hơn bất cứ sợi dây ngọc nào.

— Kết —

Loading...