CHƯƠNG 2 – THỎ BỊ BẮT LÀM… TẠP VỤ
Trấn Thanh Vi về đêm vốn yên tĩnh như chén t.h.u.ố.c ngủ. Đèn lồng treo mái hiên còn lắc nhẹ theo gió như đang thở đều đều. Nếu ai hỏi nơi gì thú vị, câu trả lời chắc chắn là: gì cả — ngoại trừ đêm nay.
Đêm nay, một đại phu mặt lạnh đang dắt theo một cô nương tai thỏ run rẩy như cá gặp mèo.
Tiếu Lan chạy thở hổn hển. “Đại phu, chắc là ông lão đuổi theo nữa ?”
Hàn Lâm liếc nàng một cái đáp gọn: “Cô nương, nếu cô hét to hơn cả tiếng kẻ đuổi thì lẽ yên tâm hơn.”
“Ta… hồi hộp quá nên kiểm soát âm lượng !”
“Cô thử kiểm soát xem.”
“Không .”
“Ta đoán .”
Phòng khám của Hàn Lâm cuối con phố nhỏ, tường gỗ sạch sẽ, cửa sổ treo gió chuông bằng đồng nhỏ. Mỗi gió thổi, âm thanh vang lên trong trẻo như tiếng trẻ con. Nếu tính chủ nhân bên trong, nơi quả thật ấm áp.
Hàn Lâm mở cửa, . Tiếu Lan mon men bước theo như con mèo lén nhà lạ.
“Đại phu… đây là nơi ngươi sống hằng ngày ?” nàng hỏi nhỏ.
“Ừ.”
“Còn … sẽ nhốt ở ?”
Hàn Lâm dừng , đầu nàng:
“Cô nhốt. Cô tạp vụ. Khác .”
“… Khác thật ?”
“Khác ở chỗ nhốt việc.”
Tiếu Lan há miệng, khép . Rõ ràng là phản bác câu nào. Đôi tai thỏ cụp xuống, mềm oặt như hai cọng cỏ héo.
“Cô gây bao nhiêu thiệt hại cho tối nay, cô tính để tự trả chắc?”
Tiếu Lan cúi đầu. “Ta xin …”
“Xin vô ích.”
Hàn Lâm khoanh tay. “Từ mai cô bắt đầu việc trừ nợ.”
“Ta gì?”
“Những việc mà thỏ cũng .”
“… Ví dụ?”
“Quét nhà, giã dược, rửa bình thuốc, hong thảo dược, trông lò lửa.”
Tiếu Lan đến chữ lửa thì rụt cổ. “Ta sợ cháy lông…”
“Cô đang là .”
“ lỡ hoảng biến thành thỏ thì—”
“Vậy cô cố gắng đừng hoảng.”
Tiếu Lan mếu máo. “Đại phu, là thỏ, thỏ dễ hoảng!”
Hàn Lâm im lặng một nhịp. “Tốt nhất cô đừng để hoảng theo cô là .”
Nàng tròn mắt. “Đại phu hoảng?”
“Vì cô, sắp .”
Chưa kịp tiêu hóa lời đó, ánh mắt Tiếu Lan hút đống bình d.ư.ợ.c vỡ trong giỏ Hàn Lâm đặt lên bàn. Lọ thuỷ tinh xanh nứt như mạng nhện, lá d.ư.ợ.c liệu bên trong dập nát .
Nàng nuốt nước bọt.
“… Đám … bao lâu mới hái ?”
“Hai tuần.”
“Vậy tạp vụ trong… hai tuần?”
“Cộng với việc cô đạp vỡ ba bình cao t.h.u.ố.c quý.”
“Ba bình…?” Tiếu Lan run run. “Sao nhiều ? Ta… nhớ hình như chỉ đạp một bình…”
“Còn hai bình nổ do cô ngã giỏ thuốc.”
Tiếu Lan im lặng. Sự nghiệp trộm cà rốt của nàng kết thúc thật .
Hàn Lâm pha . Nồi nước thủy tinh đặt lên bếp than, nóng bốc lên nghi ngút. Chàng rót hai chén — một cho , một đặt mặt Tiếu Lan.
“Uống . Bình tĩnh .”
Nàng cầm chén bằng hai tay như lỡ chạm cái gì quý giá. Hơi nóng tỏa lên mặt, đôi tai thỏ cũng mềm .
“Đại phu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tho-yeu-nha-han-dai-phu/chuong-2-tho-bi-bat-lam-tap-vu.html.]
“Hử?”
“Nếu , thể… giảm nợ ?”
“Có.”
“Nếu ?”
“Hết nợ sớm.”
“Nếu cực kỳ ?”
“Ta sẽ cân nhắc thêm.”
“Cân nhắc gì?”
“Không . Cô cứ thử xem.”
Tiếu Lan ngơ ngác. Chả hiểu câu đó mùi bẫy bẫy.
điều khiến nàng chú ý hơn… là bụng .
Ùng ục.
Tiếng kêu rõ ràng như tiếng trống báo hiệu cuộc chiến. Nàng che bụng , ngại ngùng:
“Ta… đói.”
“Cô ăn cả luống cà rốt chiều nay còn đói?”
“Ta chỉ ăn ba củ! Mà ăn để dằn bụng khi trộm tiếp thôi…”
“Cô ý định trộm tiếp?”
“… Chỉ một chút thôi.”
Hàn Lâm chạm nhẹ tách , giọng đều đều:
“Kể từ giờ, cô ăn ở đây. Không trộm của khác.”
“Đại phu nuôi ?”
“Ta nuôi tạp vụ.”
“Khác ?”
“Khác ở chỗ tạp vụ xé đồ đạc của chủ nhà.”
“… Ta chắc .”
“Cô thử xé xem.”
“Không dám!”
Hàn Lâm gật đầu: “Phải .”
Nàng thấy như ép thành hình dáng thỏ ngoan trong sách giáo khoa.
Một lát , nguội. Hàn Lâm dậy:
“Đi ngủ . Phòng bên . Sáng mai bắt đầu việc.”
Tiếu Lan rụt rè hỏi: “Ta… thể ngủ gầm bàn ?”
“Cô là . Không thỏ.”
“ quen ngủ …”
Hàn Lâm nàng một lúc, giống như đang đ.á.n.h giá mức độ kỳ lạ của sinh vật mặt.
“… Thôi tùy cô.”
Tiếu Lan sáng rực mắt. “Thật ?”
“ c.ắ.n chân bàn.”
“… Ta thề!”
Nàng chạy một mạch tới căn phòng nhỏ bên cạnh, ôm lấy chiếc chăn chui tọt xuống gầm bàn thật. Đôi tai thỏ ló ngoài, lắc lắc vài cái như đang tìm vị trí ngủ thích hợp.
Hàn Lâm ngoài cửa, cảnh tượng một lúc bật nhẹ.
Tiếng chỉ trong thoáng chốc, nhưng đủ để chính bất ngờ. Ba năm , từng bật vì bất kỳ ai… cho đến khi con thỏ trời ơi đất hỡi rơi từ núi xuống .
Chàng khẽ đóng cửa, nhỏ, như dặn nàng nhưng cũng như tự dặn chính :
“Ngày mai… đừng gây họa nữa.”
Từ gầm bàn, tiếng đáp yếu ớt vang lên:
“Ta… sẽ cố… nhưng chắc …”
Hàn Lâm thở dài.
Đêm đó, trấn Thanh Vi bình yên — nhưng căn phòng của đại phu thì chuẩn bước chuỗi ngày hỗn loạn từng .