CHƯƠNG 3 – TIỂU TRẤN DẬY SÓNG VÌ… THỎ
Buổi sáng ở trấn Thanh Vi bắt đầu bằng tiếng rao bánh bao nóng và mùi sương còn sót lá. Người dân mở cửa thấy cảnh quen thuộc: đại phu Hàn Lâm mua thảo dược, áo dài gọn gàng, tư thế thẳng tắp, gương mặt lạnh lùng như thể trời đất hai mùa — mùa Hàn Lâm và mùa Hàn Lâm.
hôm nay, đại phu.
Họ đằng đại phu.
Một cô nương nhỏ nhắn, tóc đen dài, quần áo trắng tinh, đôi tai thỏ mềm oặt rủ xuống hai bên, bước từng bước nhỏ như đang bước bãi mìn. Mỗi bước dè dặt như sợ giẫm cạm bẫy cà rốt.
Tiếu Lan.
Nàng ôm khư khư cái sọt nhỏ, gương mặt ngơ ngác đầy cảnh giác. Cứ ai nàng lâu hơn ba giây, nàng liền nép ngay phía lưng Hàn Lâm như một quả bóng trốn nắng.
Cảnh tượng … ai trong trấn từng thấy bao giờ.
Bà bán đậu hũ đ.á.n.h rơi luôn muôi.
Lão thợ rèn đang giơ búa thì búa rơi trúng chân, hét một tiếng như trời giáng.
Hai đứa trẻ chạy qua thì reo lên:
“Ca ca, ca ca! Tai cô dài quáaaa!”
Một bà thím thì ghé tai bên cạnh thì thầm như chuyện cơ mật quốc gia:
“Cô nương nào mà dễ thương dữ… nhưng mà… tai thiệt tai giả?”
Người nhíu mày: “Thiệt đó! Lúc nãy thấy nó giật giật!”
“Giật thiệt hả?”
“Thiệt! Giật còn mạnh hơn con mèo giẫm đuôi!”
Hai thì thầm Hàn Lâm với ánh mắt như một kẻ thu phục yêu tinh cấp cao.
Trong khi đó, trong cuộc vẫn bình thản bước .
Đại phu Hàn Lâm vẻ mặt “ quen với sóng gió”, còn thỏ yêu thì mặt “ quen tí nào hết”.
Đến chỗ quầy thảo dược, thái độ khiến cả trấn xỉu tập thể diễn .
Lão bán t.h.u.ố.c cúi đầu kính cẩn:
“À… đại phu! Thiệt tình hôm nay trấn sáng hẳn. Còn cô nương đây là…?”
Tiếu Lan rụt rè hé mặt từ lưng Hàn Lâm.
“Ta… là thỏ… ! Ta là… việc!”
Hàn Lâm liếc sang nàng.
“Cô là tạp vụ, thỏ.”
“Tạp vụ… nửa thỏ.” Tiếu Lan sửa nhỏ.
“… Cô nương trừ thêm tiền nợ ?”
Nàng lập tức im lặng, tai cụp xuống như dội nước lạnh.
Lão bán t.h.u.ố.c cảnh mà cảm thấy xem một loại kỳ tích hiếm gặp.
Ông dám chắc, mắt là yêu tinh thật — nhưng ngoan như mèo con mặt đại phu.
Mọi chuyện lẽ dừng tại đây nếu như…
Không ông Trần Bá – kẻ mê tín một trấn.
Ông xuất hiện như một cơn gió, xông tới, chằm chằm đôi tai thỏ của Tiếu Lan, hét lớn đến mức chim mái nhà bay toán loạn:
“YÊU TINH!”
Toàn trấn hình.
Hàn Lâm thở dài, đưa tay đỡ trán — điềm báo rằng phiền toái chính thức bắt đầu.
Còn Tiếu Lan thì lập tức trốn lưng , túm áo đến nhăn nhúm:
“ĐẠI PHU! HẮN ĐỊNH ĂN TA!”
“Ông ăn cô .” Hàn Lâm đáp. “Răng ông yếu.”
“Đại phu,” ông Trần Bá chỉ tay, run run, “cô nương … là yêu tinh! Tai thỏ rõ rành rành!”
“ .” Hàn Lâm tỉnh bơ. “Cô tạp vụ của .”
Trấn Thanh Vi hình thêm nữa.
“Tạp… vụ?”
“Tạp vụ yêu tinh??”
“Đại phu tuyển kiểu gì thế??”
Cả trấn bắt đầu xôn xao như cái chảo dầu sôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tho-yeu-nha-han-dai-phu/chuong-3-tieu-tran-day-song-vi-tho.html.]
Ông Trần Bá vẫn tin, giơ hai ngón tay lên cái ấn kỳ lạ hỏi nghiêm túc:
“Yêu tinh nhỏ! Ngươi đến đây để phá hoại để quyến rũ đại phu của chúng ?!”
Tiếu Lan giật đến mức tai dựng thẳng.
“Ta— — chỉ đói thôi!”
“Đói mà quyến rũ đàn ông?”
“Ta quyến rũ… cà rốt thì !”
Ông Trần Bá khựng . Cả trấn khựng . Hàn Lâm chớp mắt nàng.
“Cô gì?”
“Ta… thích cà rốt…”
“Còn đại phu?”
“Ta… … cũng thích cà rốt hơn…”
Lão Trần Bá đưa tay lau mặt:
“Ta sống bảy mươi năm, đầu tiên thấy yêu tinh thú giống như lọt xuống trần.”
Hàn Lâm cạn lời:
“Thưa ông, cô vô hại.”
“VÔ HẠI?”
Ông Trần Bá tru lên.
“Nhìn tai nó kìa! Nó chắc chắn hút linh khí!”
Tiếu Lan lắc đầu lia lịa:
“Không ! Ta chỉ hút cà rốt! À nhầm — chỉ ăn cà rốt!”
“Càng đáng sợ hơn!”
Rõ ràng là logic của ông một nơi xa so với thế gian .
Tình thế đang hỗn loạn thì từ phía xa một bà cụ chống gậy tới, mắt nheo , thanh niên, đại phu, thỏ yêu, gật gù:
“Thôi thôi. Đại phu giỏi giang , nuôi một đứa dễ thương thế cũng . Ta ủng hộ.”
Tiếu Lan sáng rực mắt.
Hàn Lâm chớp mắt.
Cả trấn há hốc.
Bà cụ tiếp lời, giọng chắc nịch:
“Miễn là yêu tinh giành suất ăn cháo của là .”
“Ta thích cháo!” Tiếu Lan lập tức .
“Vậy ! Ta phê duyệt!”
Chỉ cần một lời bà cụ — quyền lực ngầm nhất trấn — tất cả dân đều từ hoang mang chuyển sang tò mò.
Họ xúm , ai ý , chỉ xem:
“Yêu tinh thật là ?”
“Tai mềm ?”
“Có c.ắ.n ?”
“Có hút linh khí ?”
“Mỗi ngày ăn bao nhiêu củ cà rốt?”
Còn Tiếu Lan thì sợ đến mức bám lấy tay áo Hàn Lâm, hai mắt long lanh như con thỏ đặt giữa chợ đông .
Sau khi chịu đựng thêm năm phút hỗn loạn, Hàn Lâm lạnh lùng tuyên bố:
“Được . Ai cảm mạo, ai đau bụng cứ ghé phòng khám. Còn tò mò xin ngoài.”
Vừa dứt câu, đám đông lập tức tản như gió thổi.
từ khoảnh khắc đó, tin đồn lan nhanh như cháy rừng:
“Đại phu Hàn nuôi yêu tinh!”
“Yêu tinh xinh lắm!”
“Yêu tinh sợ hơn sợ yêu!”
“Có khi đại phu mê hoặc !”
…
Và sự rắc rối của cuộc đời Tiếu Lan — và cả Hàn Lâm — chính thức bắt đầu từ sáng hôm .