Thỏ Yêu Nhà Hàn Đại Phu - CHƯƠNG 8 – TIẾNG GỌI TỪ RỪNG THIÊNG & HÀNH TRÌNH “THỎ SỢ MỌI THỨ”
Cập nhật lúc: 2025-12-15 02:29:36
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
CHƯƠNG 8 – TIẾNG GỌI TỪ RỪNG THIÊNG & HÀNH TRÌNH “THỎ SỢ MỌI THỨ”
Tối hôm , trấn Thanh Vi bất thường yên tĩnh.
Gió rừng Thanh Trúc thổi thành từng đợt, như đang thì thầm điều gì đó chỉ thỏ yêu mới .
Tiếu Lan bậc cửa phòng khám, tay ôm chén nước nóng, đôi tai thỏ cụp vì lạnh. Mỗi khi gió lùa qua, tai nàng rung nhẹ, như thể đang bắt tín hiệu vô hình.
Hàn Lâm đặt chén xuống cạnh nàng.
“Ngồi ngoài trời hoài, bệnh.”
“Ta bệnh …” Tiếu Lan nhỏ giọng. “Thỏ ít bệnh lắm…”
“Cô mới cảm lạnh ba tuần .”
“… Tại gió mạnh.”
“Không tại gió. Tại cô tránh.”
Tiếu Lan chớp mắt, tai cụp xuống đầy oan ức:
“Đại phu lúc nào cũng ngốc…”
“Ta đúng.”
“… ngươi vẫn chịu ở với .”
“Cô cho yên để đuổi.”
“Ta mà.”
Nàng hớn hở, giống như nhận huân chương danh dự.
nụ tắt ngay khi gió thổi mạnh hơn.
Trong đầu nàng vang lên tiếng gọi.
Rất nhỏ.
Như tiếng chuông gió rơi giấc mơ.
Lan Lan… về …
Nàng giật .
“Đại phu! Ngươi… tiếng gì ?”
“Không.”
“ ! Có ai gọi ! Rõ ràng!”
“Có thể là gió.”
“Gió gọi tên !”
“Gió trấn Thanh Vi kỳ lạ.”
“Không ! Là giọng nữ… ấm… giống …”
Hàn Lâm nghiêng đầu.
Ánh mắt sắc .
“Cô từ hướng nào?”
“Phía rừng thiêng…”
Tiếu Lan chỉ về phía đông.
Nơi sâu nhất của rừng, nơi hồ ly Lam Uyển từng nhắc đến: chốn chỉ yêu linh cấp cao dám đến.
Hàn Lâm lên ngay lập tức:
“Ta cùng.”
“Đại phu… chắc là nên tới …”
Nàng níu tay áo , ngập ngừng.
“Ta sợ…”
“Cô sợ nhiều thứ.”
“… .”
“ ở đây.”
Đơn giản như thế.
Một câu thôi.
đủ để nàng mở to đôi mắt, tai dựng lên một chút — như ai bật công tắc dũng khí cho nàng .
Đêm tối bao phủ khu rừng.
Cây trúc cao vút che cả ánh trăng, chỉ để những vệt sáng đứt đoạn mặt đất.
Tiếu Lan bám sát lưng Hàn Lâm đến mức… gần như dẫm chân .
“Cô đừng bám sát ,” nhắc.
“Ta sợ.”
“Cô bám sát quá khó .”
“Ta còn sợ hơn.”
“…”
Hàn Lâm thở dài.
“Vậy bám thôi.”
“Vâng…”
Nàng thả một chút.
Rồi ngay lập tức dán .
“Cô sẽ bám thôi.”
“ tiếng gió đáng sợ quá…”
“Gió ăn thịt thỏ.”
“… nó thổi tai đau.”
“…”
Đi tới nơi sâu hơn, tiếng gọi vang lên trong tâm trí nàng.
Lúc , rõ ràng như ai ngay bên tai:
Lan Lan… về với …
Tiếu Lan ngã khụy xuống.
Hàn Lâm đỡ nàng ngay:
“Sao thế?”
“Đại phu… giọng đó gọi … …”
Tay nàng run.
“… mất …”
Hàn Lâm nàng, giọng trầm gần như thấy:
“Đừng tin. Yêu ma giỏi nhất là giả giọng .”
“Ta… … nhưng…”
Nàng siết chặt sợi dây ngọc.
Rồi bỗng nhiên — dây sáng lên.
Ánh sáng màu lam lan dọc dây, tỏa như hoa nở.
Làn khí mỏng như thở tràn , khiến khí xung quanh rung nhẹ.
Hàn Lâm lập tức kéo nàng lòng:
“Cẩn thận!”
Tiếu Lan thất thần, chỉ ánh sáng đang đập theo nhịp tim nàng.
“Đại phu… thấy trong đầu hình ảnh…”
“Hình ảnh gì?”
“Mẹ … ôm … nhưng lưng bà… ai đó… bóng đen…”
Nàng run bần bật.
Tay nhỏ níu lấy áo Hàn Lâm như níu sự sống.
“Đại phu… sợ…”
Hàn Lâm đặt bàn tay lên đầu nàng, che đôi tai thỏ đang run.
“Ta ở đây.”
Một bóng trắng xuất hiện mặt họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tho-yeu-nha-han-dai-phu/chuong-8-tieng-goi-tu-rung-thieng-hanh-trinh-tho-so-moi-thu.html.]
Không .
Không hồ ly.
Mà là… yêu hạc.
To lớn như một cánh buồm bạc, đôi mắt sáng như thấu suốt tâm can.
Nó thẳng Tiếu Lan và cất tiếng:
“Hậu duệ của Nguyệt Linh… dây ngọc thức tỉnh .”
Giọng trầm, vang, như từ trong đất vọng lên.
Tiếu Lan nuốt nước bọt:
“Ngươi… gì?”
“Ta ngươi gửi gắm,” yêu hạc đáp.
“Ta đến để đưa ngươi trở về nơi ngươi thuộc về.”
“Ta… thuộc về phòng khám.”
Nàng chỉ Hàn Lâm.
“Thuộc về… đại phu.”
Hàn Lâm nghiêng đầu, nhưng phủ nhận.
Yêu hạc nhíu mắt:
“Thỏ nhỏ, ngươi là trưởng tộc. Không thể…”
“Ta NGỐC!” Tiếu Lan cãi . “Ta té hoài! Ta gián hù! Ta dọn phòng còn đập vỡ lọ thuốc! Ta trưởng tộc !”
Hạc: “…”
Hàn Lâm: “…”
Cây rừng: “…”
Một con quạ tình cờ bay qua cũng sặc tiếng.
Yêu hạc trầm giọng:
“Điều đó liên quan. Trưởng tộc mạnh. Phải dũng cảm.”
“Ta mạnh.”
Tiếu Lan chỉ n.g.ự.c , giọng nhỏ xíu.
“Ta chỉ mạnh… trong chuyện ăn.”
“… Ta .”
“… Và chạy.”
“Ta cũng .”
“Và ngã.”
“Ta BIẾT.”
Tiếu Lan cúi mặt buồn bã.
“Ta xứng…”
Hàn Lâm đặt một tay lên vai nàng.
“Cô xứng.”
Nàng ngẩng lên, bối rối:
“Sao ngươi tin ?”
“Vì cô sợ, nhưng vẫn đây.”
Yêu hạc gật đầu.
“. Sự can đảm thật sự bắt đầu từ kẻ sợ.”
Tiếu Lan ngẩn ngơ.
Rồi nàng nhỏ:
“ vẫn hết. Ta ở đây. Bên đại phu.”
Hàn Lâm nhẹ siết tay nàng.
Một động tác nhỏ thôi nhưng đủ khiến tim Tiếu Lan đập hỗn loạn hơn cả tiếng trống hội.
Yêu hạc tiếp:
“Vậy thì… chỉ nhắc một điều:
Kẻ g.i.ế.c ngươi… đang đến gần.”
Gió đột ngột đổi hướng.
Nhiệt độ hạ xuống hẳn.
Tiếu Lan lập tức dán Hàn Lâm:
“Đại phu! Ta gặp ! Ta c.h.ế.t!”
“Cô c.h.ế.t.” Hàn Lâm chắc.
“Cô .”
“… Đừng câu đó hoài… … đỏ mặt…”
“Cô đỏ đó.”
“Đại phu!”
Yêu hạc đ.á.n.h gãy bầu khí ngọt ngọt bằng một câu cực “tạt nước lạnh”:
“Ta đây. Hai ngươi… tán tỉnh .”
“Bọn KHÔNG tán tỉnh!”
Hàn Lâm lập tức phản đối.
“Bọn … … chỉ thích đại phu chút thôi!”
Tiếu Lan nhỏ.
“… Tiếu Lan.”
“Ta thật mà…”
Yêu hạc tung cánh bay lên, để một câu rơi xuống như sấm:
“Chuẩn . Hắc y nhân sẽ … nhưng chỉ ba tên như .”
Khi bóng yêu hạc tan trăng, chỉ còn hai giữa rừng.
Tiếu Lan níu tay áo , thì thầm:
“Đại phu…”
“Hử?”
“Nếu nhiều tên đến… ngươi bảo vệ ?”
“Được.”
“Ngươi chắc chứ?”
“Chắc.”
“Ngươi đỡ hoài mỏi tay chứ?”
“Mỏi.”
“ vẫn đỡ?”
“… Ừ.”
Tai thỏ của nàng dựng lên, run nhẹ.
“Vậy… sẽ té nữa.”
Hàn Lâm nàng.
Một hồi dài.
Rồi :
“Cô sẽ té.”
“… Ta …”
“Té cũng . Ta đỡ.”
“… Đại phu…”
Nàng chỉ thế, cúi đầu, mặt đỏ như cháy.
Gió đêm thổi qua.
Hai bóng — một cao gầy lạnh lùng, một nhỏ bé đáng yêu — cạnh giữa rừng sâu.
Một sợi dây vô hình, nhẹ như tơ nhưng thể cắt, nối họ với .