CHƯƠNG 9 – TRẬN CHIẾN GIỮA RỪNG THIÊNG & “THỎ TỘC TRƯỞNG… TÉ MÃI KHÔNG CHẾT”
Rừng thiêng ban đêm bỗng trở nên khác lạ.
Tĩnh đến mức rõ cả tiếng lá rơi.
Gió như ngừng thở.
Trên bầu trời, trăng che nửa bởi mây, tạo cảm giác như mắt của một ai đó đang xuống.
Tiếu Lan nép Hàn Lâm, đôi tai thỏ cụp xuống vì sợ.
“Đại phu… ngươi ? Rừng êm như bình thường …”
Hàn Lâm đặt tay lên đầu nàng, giọng trầm nhưng bình thản:
“Ta .”
“Ngươi mà vẫn bình tĩnh ?”
“Không bình tĩnh thì gì? Nhảy loạn lên như cô ?”
“… Ta nhảy loạn .”
“Cô một cái giật cả .”
“…”
Tiếu Lan cụp tai sâu hơn.
nàng kịp phản ứng thêm thì —
LÁ RỪNG ĐỘT NHIÊN BAY NGƯỢC CHIỀU GIÓ.
Không một cơn gió, mà là một luồng lực lượng.
Từ bóng tối phía , hàng chục bóng mặc áo đen xuất hiện.
Không còn ba tên như .
Mà là… hai chục.
Đồng loạt bước , thành đội hình như chờ sẵn.
Một tên giữa, giọng lạnh như kim đâm:
“Thỏ yêu… trao dây ngọc .”
Tiếu Lan run lẩy bẩy.
“Đại phu ơi… nhiều quá…”
“Ta thấy.”
“Ngươi đỡ ?”
“Không chắc.”
“Đại phu!!!”
“… vẫn đỡ.”
Tiếu Lan mà nổi, chỉ bấu tay áo như bấu thành trì cuối cùng.
Tên đầu khẩy:
“Đại phu phàm nhân mà cũng dám can thiệp chuyện yêu tộc?”
Hàn Lâm đáp nhẹ như gió:
“Cô là của .”
Toàn bộ hắc y nhân hình một giây.
Tiếu Lan cũng hình.
Rồi tai thỏ lập tức dựng thẳng lên.
“Đại phu…” nàng lí nhí.
“Ngươi … là của ngươi…”
“Ta để dọa họ.” Hàn Lâm đáp ngay.
“Đừng tưởng thật.”
Tai thỏ cụp xuống như lá giẫm nát.
“Ngươi… phũ thật…”
Trong khi nàng còn đau lòng, tên hắc y vung tay:
“Lấy dây ngọc! Không cần sống!”
Ngay lập tức, cả đám đồng loạt lao đến.
Hành động nhanh.
Như mũi tên đen phóng từ bầu trời.
Hàn Lâm kéo Tiếu Lan , tay ném một nắm bột.
Tách!
Một đám khói mỏng lan , khiến vài tên hắc y nhân ngã xuống đất gãi loạn như tấn công bởi… ba nghìn con muỗi.
Tiếu Lan hét lên:
“Cái gì ? Đại phu dùng bột gì thế?”
“Hoa tê thảo.”
Nàng trố mắt:
“Ngươi đem theo lúc nào ?”
“Từ khi gặp cô.”
“Vì mà ngươi phòng thêm?”
“… Vì cô mang theo rắc rối.”
“Đại phu—”
Mặt nàng đỏ bừng, tai dựng thẳng như đang tung hoa.
nàng kịp cảm động lâu thì —
BỤP!
Một tiếng vang cực mạnh.
Tên đầu đập bàn tay xuống đất, khiến mặt đất rung chuyển.
Tiếu Lan mất thăng bằng.
Và theo đúng “di sản truyền thống” của nàng —
NÀNG NGÃ.
Thẳng Hàn Lâm.
Cả hai cùng lăn xuống đất, bụi tung mù mịt.
Nằm đè lên Hàn Lâm, Tiếu Lan sững sờ:
“Ta… cố ý…”
“Cô bao giờ cố ý.”
Hàn Lâm đáp, giọng đều nhưng nghẹn vì … thỏ đè.
“Ta xin … để dậy…”
“Không. Cô một chỗ .”
“Hở? Sao ?”
“Ít nhất cô đừng chạy lung tung lúc .”
“… Nghe cũng hợp lý.”
Nàng im.
Hết 2 giây.
Rồi bật dậy.
“KHÔNG! Ta giúp chứ!”
Nàng dậy, hít sâu, cố gồng cơ mặt để trông… vẻ oai.
“Đại phu, … sẽ dùng yêu lực!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tho-yeu-nha-han-dai-phu/chuong-9-tran-chien-giua-rung-thieng-tho-toc-truong-te-mai-khong-chet.html.]
“Cô dùng ?”
“Ta nghĩ là ! Ta thấy phim !”
“… Phim nào?”
“Phim thỏ đ.á.n.h cáo!”
“…”
Hàn Lâm thở dài.
bất ngờ —
Dây ngọc cổ Tiếu Lan sáng lên.
Lần mạnh hơn.
Ánh lam tỏa , khiến lá cây xung quanh rung rinh như chạm bão gió.
Hắc y nhân đồng loạt lùi .
Tên đầu kinh hãi:
“Dây ngọc thức tỉnh !”
Tiếu Lan đưa tay lên cổ.
Ánh sáng từ dây lan tay nàng, xoáy lòng bàn tay như một mạch nước ấm.
“Đại phu…” nàng run run.
“Ta… điều khiển…”
“ cô sợ nữa.”
Hàn Lâm nàng, giọng nhẹ nhưng chắc.
“Cô đang . Không ngã.”
Nàng giật .
thật.
Nàng vững — đầu trong trận chiến .
Tai thỏ dựng lên.
Đôi mắt đen long lanh ánh sáng lam.
“TAO LẤY DÂY NGỌC!”
Tên đầu lao đến với tốc độ kinh hoàng.
Tiếu Lan hoảng:
“ĐẠI PHU!! HẮN NHANH QUÁ!! TA TA TA TA—”
“Không té.”
Hàn Lâm nhanh.
“Ta— TA TÉ MẤT!!”
“Không té!”
“NGƯỜI NÓI THÌ DỄ!!”
“TIẾU LAN!!”
Nàng chợt ngừng .
Ánh sáng bùng lên từ lòng bàn tay nàng, mạnh đến mức chiếu sáng cả rừng thiêng.
Một luồng khí lam phóng —
Không đòn tấn công, mà là một vòng sóng đẩy mạnh.
Tên đầu hất văng ngược , đập cây, rơi xuống bất tỉnh.
Tất cả hắc y nhân đều im bặt.
Tiếu Lan giật bàn tay :
“Ta… thật ?”
Hàn Lâm tiến , vỗ lên đầu nàng:
“Ừ.”
“Đại phu… mạnh …”
“Ừ.”
“Thật ?”
“Thật.”
“Vậy… oai ?”
“… Có.”
Tai thỏ dựng thẳng ngay lập tức.
kịp vui mừng thì —
RẦM!
Một luồng khí khác từ xa lao đến.
Không hắc y nhân.
Không yêu hạc.
Mà là…
một kẻ cloaked, mạnh hơn tất cả bọn .
Không rõ mặt.
Áo choàng đen dài như đêm.
Mắt sáng như lửa quỷ.
Hắn bước một bước — rừng thiêng rung chuyển.
“Thỏ con…”
Giọng như tiếng d.a.o cào đá.
“Cuối cùng cũng tìm ngươi.”
Tiếu Lan lập tức — ngã.
Hàn Lâm đỡ nàng khi nàng kịp chạm đất.
“Đại phu…” nàng thì thầm. “Lần … té… vì… thật sự sợ…”
Hàn Lâm ôm nàng sát ngực, ánh mắt đầu tiên bộc lộ sự lạnh lẽo đến rợn :
“Dù là ai…
động cô …
đều tha.”
Kẻ cloaked bật :
“Phàm nhân… ngươi nghĩ ngươi chống ?”
Tiếu Lan run rẩy.
nàng ôm cổ Hàn Lâm thật chặt, hề buông.
“Đại phu…”
“Hử?”
“Lần … sẽ chạy.”
“… Tốt.”
“Ta… sẽ đ.á.n.h cùng ngươi…”
“Đừng ngã.”
“Ta… cố…”
Hắn bước tới, sát khí ngập rừng.
Trận chiến thật sự — và bí mật về cái c.h.ế.t của Tiếu Lan —
sắp bắt đầu.