Không   bao lâu trôi qua, cửa phòng ngủ đột nhiên mở .
Sắc mặt Mạc Thần  tái nhợt,  thể toát  vẻ lạnh lẽo.
Kiều Nhược Tâm ngẩng đầu, mắt đỏ hoe.
- Xin ,   buồn ...
- Thật ghê tởm.
Đầu ngón tay cô chậm rãi cong lên, hàng mi dày run rẩy.
Mạc Thần hừ lạnh một tiếng.
- Giờ  thấy bất kỳ  phụ nữ nào cũng khiến  ghê tởm. Chúc mừng, cô  khiến    vỡ mộng với cả giới tính.
- Anh sẽ khỏe  thôi! - Cô quyết tâm chữa lành cho .
- Đương nhiên ,  sẽ khỏe . Cô nghĩ  sẽ vì cô mà tránh xa phụ nữ mãi mãi ?
Kiều Nhược Tâm nuốt xuống cảm giác chua xót trong lòng.
- Được,  em sẽ đợi  tìm   con gái  yêu, nếu   chỉ còn   em,  còn lựa chọn nào khác.
Nói xong, cô   bỏ , để  bóng dáng đầy thách thức.
- Em ngủ phòng bên cạnh nhé.
Vẻ mặt  đàn ông nghiêm nghị  dáng  mảnh khảnh của cô.
Yêu?
Dù  yêu  , mạng sống của Kiều Nhược Tâm vẫn là của !
…
Kiều Nhược Tâm bước  phòng khách bên cạnh, tâm trạng hồi lâu  thể bình tĩnh .
Điện thoại rung lên.
Cô bước tới nhấc máy, thấy đó là cuộc gọi quốc tế, mặt cô đỏ bừng vì bất mãn. Cô trả lời.
- Cô  tìm thấy bạn trai cũ ? Họ nghĩ cô vẫn ở Mỹ và đang tìm kiếm cô khắp nơi.
- Ừ.
- Đừng   nữa. Cô    thế  cho  hai năm , đến lúc cô nên trở về với cuộc sống của  .
Kiều Nhược Tâm  khẩy.
-   hơn cô nhiều,  thế  cho cô ? Cô chẳng khác nào một bản  kém cỏi của .
- Anh    hẹn hò bao nhiêu năm . Buông tha   .
- Để mắt đến bạn trai tâm giao của cô đấy! Và đừng để     ghê tởm nữa!
Cô đột ngột cúp máy, ném điện thoại lên chiếc ghế sofa đơn gần đó.
Kiều Nhược Tâm ngã phịch xuống chiếc giường êm ái, kiệt sức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoa-thuan-tan-vo-trai-tim-cua-ty-phu/chuong-14-neu-khong-anh-chi-co-the-co-em-khong-con-lua-chon-nao-khac.html.]
Cô   Mạc Thần  ngủ  nữa…
Trong khi đó.
Phòng bên cạnh, Mạc Thần đang   ban công, hút hết điếu thuốc  đến điếu thuốc khác.
Khói thuốc bay mù mịt, khiến khuôn mặt điển trai của  càng thêm u ám.
Nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, trăng sáng lờ mờ,  một vì .
Anh  bắt đầu mất ngủ, đầu óc  là hình ảnh Kiều Nhược Tâm bên cạnh  đàn ông  suốt hai năm qua...
Càng nghĩ, càng hận,  càng  tự tay bóp cổ cô.
Một giọng  trong trẻo vang lên.
- Em   sẽ  ngủ  mà.
Nghe thấy tiếng động, Mạc Thần, với điếu thuốc  môi, uể oải  sang  ban công bên cạnh.
Kiều Nhược Tâm mỉm , dựa  lan can.
- Hay là em hát cho   một bài nhé? Cứ coi như là ru  ngủ .
Người đàn ông   gì, chỉ  cô chằm chằm, như   thấu cô.
Cô  về phòng, một lúc , mang ghế  ban công và lấy một cây đàn guitar.
Mạc Thần dụi điếu thuốc  gạt tàn, đút tay  túi áo, mặt  biểu cảm  cô.
Kiều Nhược Tâm   ghế, bắt chéo chân một cách tao nhã, tay cầm đàn guitar, thử lên dây.
- Đây là bài biểu diễn dự thi của em, ưu tiên cho ,  là  đầu tiên  thưởng thức.
Rồi, với một đường cong ngọt ngào  môi, cô cúi đầu và bắt đầu chơi đàn.
Đó là bài “Baby” của Trương Huyền.
Khi khúc dạo đầu vang lên, màn đêm băng giá dường như tan chảy, lấp đầy  khí bằng sự dịu dàng.
- Baby, baby, một chút ngọt ngào, để  ngủ ngon đêm nay…
Giọng hát dịu dàng và trong trẻo của cô đánh thẳng  trái tim mục rỗng của  đàn ông.
Mạc Thần  đôi mắt dịu dàng buồn bã của cô, tâm trí  trôi về chín năm .
Anh  du học từ tiểu học,   đến trường tìm Bạch Tuấn Ngạn thì gặp Tiểu Quỷ ở khu vực dành cho học sinh trung học.
Anh ngạc nhiên khi Tiểu Quỷ cao tới 165 cm khi mới 12 tuổi.
Trưởng thành thật đấy.
Kỳ quặc, xinh  và kiêu hãnh.
Anh nghĩ giá mà  một cô em gái như  ở nhà thì vui  bao.
Năm 16 tuổi, Tiểu Quỷ  nhận  học viện điện ảnh, chiều cao lý tưởng 170 cm,  vô   trai theo đuổi.
Anh  nghĩ, nếu cô  là bạn gái  thì  nhỉ...
Tất nhiên, đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua.