Kiều Nhược Tâm  vẻ mệt mỏi  khuôn mặt tuấn tú của ,  chút đau lòng.
- Sao cả đêm  ngủ?
- Nếu  ngủ,  sẽ mơ. Trong những giấc mơ đó,   bóp cổ em vô   . -  Anh chậm rãi , giọng điệu hờ hững.
Mỗi    giường ngủ,   nghĩ đến Kiều Nhược Tâm   giường của  khác mỗi đêm,   khác nâng niu.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, nỗi hận trong   dâng trào, khiến  buồn nôn.
Sau đó,  bắt đầu mất ngủ đêm  qua đêm khác, ngày càng cáu kỉnh.
Cô  giật .
Vậy nên, chứng mất ngủ kinh niên  khiến tính khí của Mạc Thần ngày càng u ám, như thể  đang chìm trong bóng tối.
- Mạc Thần, em yêu , em vẫn luôn yêu , xin  đừng  thế ... - Cô  thể  hết câu.
 đáp  cô chỉ là tiếng khịt mũi khinh bỉ của .
- Em  yêu , nếu  thì em  chẳng bỏ  hai năm  mới nhớ đến .
Yêu ư?
Từ đó đối với  chỉ là một trò đùa.
Anh  sống 27 năm, quen Kiều Nhược Tâm  9 năm.
Và cô gái  luôn hành hạ , cả thể xác lẫn tinh thần, đến mức  cảm thấy  như một kẻ khổ dâm.
- Kiều Nhược Tâm, câu “em yêu ” nếu   mà   cảm xúc,  thật kinh tởm.
Anh cố tình nhấn mạnh chữ “kinh tởm”.
Trong hai năm , Kiều Nhược Tâm   “em yêu ” với bao nhiêu  đàn ông ?
Nghĩ đến đây, Mạc Thần bỗng cảm thấy buồn nôn, vội vàng  dậy, sải bước dài về phía phòng tắm.
Ngay lúc cánh cửa đóng , tiếng nôn mửa và tiếng nước chảy từ bên trong vọng .
Ngồi  ghế sofa, Kiều Nhược Tâm lập tức tái mét, đôi mắt  mơ màng.
Thật sự nghiêm trọng đến  …
Nếu cứ tiếp tục thế ,  thể Mạc Thần  lẽ sẽ  hủy hoại mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoa-thuan-tan-vo-trai-tim-cua-ty-phu/chuong-4-em-nghi-em-co-the-gianh-lai-toi-nhu-the-nay-sao.html.]
…
Cửa mở.
Điều đầu tiên Mạc Thần  thấy là Kiều Nhược Tâm  đó, khuôn mặt thuần khiết đến tận xương tủy, nhưng nội tâm  tàn nhẫn đến cực điểm.
Khuôn mặt tuấn tú của  cứng đờ, vẫn còn ướt đẫm nước, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ.
Kiều Nhược Tâm  sắc mặt  tái nhợt của , lòng cô thắt .
Phải  rằng, Mạc Thần  một khuôn mặt mà bất kỳ  phụ nữ nào cũng  ngủ cùng, vô cùng  trai, nhưng tính tình  vô cùng tệ hại.
- Để em  bữa sáng cho . - Cô khẽ mỉm , đột nhiên lên tiếng.
Mạc Thần khẽ nhướn mày, một thoáng ngạc nhiên hiện lên  khuôn mặt tuấn tú của .
- Em  nấu ăn ?
- Tất nhiên , từ giờ để em chăm sóc .
Nói xong, cô bước  bếp.
Cô mở tủ lạnh lấy nguyên liệu, định nấu một bữa sáng kiểu Mỹ đơn giản vì  còn nhiều thời gian.
Dáng  cao ráo,  trai của  đàn ông  theo cô, quan sát từng động tác điêu luyện của cô, yết hầu  nhấp nhô lên xuống.
Một lúc , Kiều Nhược Tâm đặt hai phần ăn sáng lên bàn.
Cô nghiêng đầu   đàn ông.
- Ông chủ Mạc, mời dùng bữa nhé?
Mạc Thần kéo ghế  xuống,  bánh sandwich và trứng chiên  mặt, cùng với salad trái cây.
Người đàn ông ăn một cách tao nhã, thái độ   trái ngược với tính tình nóng nảy.
Kiều Nhược Tâm nhấp một ngụm nước cam,   đàn ông ăn xong bữa sáng mà  chớp mắt.
Cô dè dặt .
- Từ nay về , ngày nào em cũng  cho  ăn,  ?
- Em nghĩ cứ như  là  thể chinh phục   ? - Mạc Thần lau khóe miệng bằng khăn ăn, liếc  cô với vẻ thờ ơ.
- Vì  yêu em nhiều như , tất nhiên em  giành  . - Cô mỉm  dịu dàng.
Có lẽ  đời   ai  thể yêu cô hơn Mạc Thần.