- A Thần, chúng  cùng ăn trưa nhé?
Ôn Uyển mặc một chiếc váy trắng, duyên dáng và thanh tú như tên của cô.
- Không. - Anh lạnh lùng từ chối, lười đến mức  thèm liếc  cô.
Vì ,    thấy vẻ tổn thương trong mắt Ôn Uyển, nhưng cô  nhanh chóng mỉm .
- Nghe  tối qua   xem mắt, nghĩa là   sẵn sàng bắt đầu một cuộc sống mới, đúng ?
Mạc Thần cuối cùng cũng ngước mắt lên  Ôn Uyển, giọng  trầm ấm lạnh lẽo.
- Đừng phí thời gian với .
- Em ! - Ôn Uyển cắn môi, tỏ vẻ  .
Người đàn ông tiếp tục  việc với tài liệu, đáp  một cách thờ ơ.
- Tùy cô.
Hệ thống liên lạc nội bộ  reo lên.
Những ngón tay thon dài của  nhấn nút trả lời, một giọng  run rẩy vang lên từ đầu dây bên .
- Chủ tịch Mạc, Kiều... Cô Kiều đến .
- Cho cô  .
Cô Kiều?
Ôn Uyển đang tò mò   cô Kiều  là ai thì một giọng  lạnh lùng mà dịu dàng vang lên  lưng cô.
- Ôn Uyển,  cô  vô dụng như ?  để cô vị trí đó hai năm  mà cô vẫn   tiến triển gì.
Kiều Nhược Tâm bưng hộp cơm giữ nhiệt đến khu vực tiếp khách, đặt lên bàn , vuốt  váy   xuống sofa một cách tao nhã.
Giọng  …
Ôn Uyển giật   , quả nhiên  thấy tiểu yêu nữ  biến mất hai năm!
- Kiều Nhược Tâm! Cô trở  !
Cô mỉm , ánh mắt  vẻ ngây thơ.
- Ừ,  trở  , cô  . Đừng  phiền bạn trai cũ của  nữa.
Ôn Uyển     đàn ông  bàn, cảm xúc  chút mất kiểm soát.
- Mạc Thần! Đừng  với em là  vẫn còn vương vấn cô  nhé!
- Cút .
Hai chữ lạnh lẽo  khiến lòng Ôn Uyển lạnh buốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoa-thuan-tan-vo-trai-tim-cua-ty-phu/chuong-6-toi-chua-bao-gio-nghi-den-chuyen-quay-lai-voi-em.html.]
- Cô   hợp với  chút nào, chắc chắn sẽ    thất vọng, em đảm bảo.
Mạc Thần nhíu mày, ánh mắt đen láy thoáng qua vẻ bất mãn, nhưng vẫn im lặng.
Ôn Uyển    bỏ .
Sau tiếng đóng cửa, văn phòng  trở về trạng thái im lặng, một sự im lặng  phần đáng ngại.
Kiều Nhược Tâm lấy hộp cơm trưa  chuẩn  từ hộp cơm giữ nhiệt , sắp xếp  thứ gọn gàng.
- Đến ăn .
Mạc Thần  dậy khỏi bàn  việc,  đến ghế sofa ở khu vực tiếp khách,  đối diện cô.
Kiều Nhược Tâm đưa đũa cho .
- Anh tin lời Ôn Uyển  ?
- Em nghĩ ? - Anh  khẩy.
- Anh  tin chứ, nếu    chẳng im lặng như . Đau lắm. - Cô , cảm thấy một nỗi chua xót trong lòng.
Mạc Thần cầm đũa,  bốn món ăn và một bát canh  mặt, tất cả đều tinh tế,  chế biến công phu, rõ ràng là tốn  nhiều thời gian.
Anh nếm thử một món và thấy ngon một cách bất ngờ.
Anh ngước  ánh mắt mong đợi của Kiều Nhược Tâm, lạnh lùng .
- Không tệ.
- Lần , tin em , em sẽ ngoan ngoãn. - Cô nghiêm túc ,  chằm chằm  khuôn mặt tuấn tú của  đàn ông đối diện.
Mạc Thần tiếp tục ăn, vẫn lạnh lùng thờ ơ.
-   từng nghĩ đến chuyện   với em.
Kiều Nhược Tâm cảm thấy trái tim như  nứt , nhưng vẫn mỉm  ngọt ngào.
- Muốn   là tùy , em  theo đuổi    là chuyện của em,  ai  quyền xen  chuyện của  khác, đúng ?
Người đàn ông   gì, lặng lẽ tiếp tục ăn, dù   cũng là  ít , dù là ăn  nghỉ.
Vết thương quá sâu, mặc dù  lành, nhưng phần thịt thối bên trong vẫn   rửa sạch  .
Nếu còn tái phát,  lẽ  thật sự sẽ cân nhắc việc xuất gia.
Kiều Nhược Tâm   ăn, càng thêm buồn bã. Hai năm nay   ăn uống tử tế ? Ăn uống như uống thuốc,  hề  chút cảm giác thèm ăn nào.
- Không ăn ? - Mạc Thần đột nhiên  cô.
Cô  dừng .
- Em ăn . Anh ăn , nếm thử canh , em ninh ba tiếng .