Mạc Thần  khinh bỉ, giọng điệu đầy châm biếm.
- Ăn xong mới nhớ mang cho  ?
Cô gái   bao giờ   trong lòng;  luôn là  cuối cùng.
Ờ…
Sao   trở nên nhỏ nhen như .
Kiều Nhược Tâm vẫn giữ thái độ bình tĩnh giải thích với .
- Sau khi chuẩn  cơm trưa cho , em thấy còn thừa đồ ăn nên  ăn hết  khi đến đây.
Mạc Thần ngừng , lặng lẽ ăn nốt bữa trưa.
- Chiều nay em  ? - Anh đột nhiên hỏi.
Cô dựa  ghế sofa, uể oải vươn vai.
- Em định   cùng , vài ngày nữa chắc em  bận.
Mạc Thần  nheo mắt  cô.
- Bận ?
- Ừ, em tham gia buổi tuyển chọn “Idol 101”,  nên khi nào đến lúc đó, hãy bình chọn cho em và ủng hộ bạn gái cũ của  nhé. - Cô .
- Ai cho em tham gia? - Anh khẽ cau mày.
Ánh mắt sắc bén của Nhược Tâm chạm  .
- Em cần kiếm tiền để tự nuôi sống bản , nếu   sẽ cho em tiền chứ?
Dù  thì  dư trong thẻ ngân hàng của cô cũng thật đáng thương.
Và cũng để đảm bảo cô  quảng bá rộng rãi nhất  thể, để   “biến mất” nữa.
Mạc Thần liếc  cô, giọng lạnh tanh.
- Không.
Thật kiên quyết! Thật vô tình!
Kiều Nhược Tâm giờ đây thực sự cảm thấy  vui.
- Anh lập nhiều quỹ từ thiện như , ít nhất em cũng từng là bạn gái , và em  từng   hạnh phúc, chẳng   bất công với em ?
Mặc dù cô  thực sự , nhưng sự từ chối thẳng thừng của  khiến cô lạnh cả .
- Ừ, . - Thái độ của  vẫn lạnh lùng.
Cho cô  tiền? Để cô  tiếp tục biến mất? Cứ mơ .
Mạc Thần mơ hồ cảm thấy   cô     lẽ là vì hết tiền.
Cô bĩu môi, giọng  mang theo chút oán trách.
- Vậy khi nào em   quần áo mặc,   thể cho em vài bộ ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoa-thuan-tan-vo-trai-tim-cua-ty-phu/chuong-7-boi-vi-anh-yeu-co.html.]
- Có thể.
Mạc Thần nhíu mày, bạn gái cũ của   trở nên túng thiếu thế  ?
Kiều Nhược Tâm lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nở nụ  ngọt ngào.
- Em  mà,  vẫn thích em nhất mà.
Môi Mạc Thần cong lên thành một nụ  lạnh lùng, giọng điệu mỉa mai.
- Thích cái gì ở em?
- Anh thích tất cả  thứ thuộc về em, em sai ? - Cô đắc ý đáp , ngẩng cao cằm  .
Mạc Thần im lặng, ánh mắt sâu thẳm  chằm chằm  khuôn mặt nhỏ nhắn hình quả trứng của cô, cảm xúc dâng trào trong mắt.
Việc coi thường tình yêu của  dành cho cô,  bất cứ điều gì cô , là một thói quen  mà   nuông chiều!
Anh thờ ơ  dậy và trở về bàn  việc,   ghế, bắt đầu thói quen của một CEO.
Kiều Nhược Tâm dựa  ghế sofa,    việc, liên tục gọi điện thoại với giọng điệu lạnh lùng, như thể  đang ở Nam Cực.
Một tia sáng lóe lên trong mắt cô.
Đột nhiên, cô  dậy, bước đến bàn  việc của , ngay lập tức thu hút sự chú ý của  đàn ông.
- Em đang  gì ? - Anh ngước lên  cô với vẻ mặt lạnh lùng.
Kiều Nhược Tâm lấy một cây bút và một tờ giấy nháp từ trong hộp, mỉm  e lệ.
- Không  gì,  cứ  việc của  , em sẽ giải trí một lát.
Sau đó, cô trở  ghế sofa ở khu vực tiếp tân.
Mạc Thần  dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, ánh mắt càng thêm sâu thẳm. Có  phụ nữ  ở bên cạnh,  căn bản  thể tập trung  việc.
Chuông điện thoại  bàn  reo lên;  nhấn nút trả lời.
- Anh Mạc, phòng họp  chuẩn  xong,    đến đông đủ,   thể  họp .
- Ừm.
Anh nhặt tài liệu  bàn,  dậy,  đến bên cạnh Kiều Nhược Tâm, giọng  trầm thấp.
-   họp,  hai tiếng nữa.
Kiều Nhược Tâm gật đầu.
- Được, em ở đây đợi .
Mạc Thần thờ ơ đáp.
- Ừm.
Nói xong,    rời khỏi văn phòng, dặn dò Thư ký Tưởng ở khu vực thư ký.
- Trông chừng cô ,   phép rời .
- Vâng! - Thư ký Tưởng  dậy gật đầu.
Nói xong, cô  bóng dáng lạnh lùng của Mạc Thần rời .