Giờ là thời gian học tập.
 
Muốn thi đậu đại học, thì  tập trung:   chuyện ngoài cửa sổ, chỉ  sách thánh hiền.
 
Có như  mới lên bờ .
 
“Cô như   xứng  giáo viên!”
 
Cuối cùng thì Chu Việt cũng  nhịn nổi nữa, xông  mắng .
 
“Trước đây  tưởng cô là  ,  tấm lòng yêu thương, ai ngờ  vô tình với  già thế .  là  mù mới thích cô.”
 
Lúc , Ngô Thường Vi (em gái kế của ) cũng từ    phối hợp bước lên sân khấu:
 
“ đó chị! Chị   thể   chứ?!”
 
“Anh Việt,  đừng giận. Chắc chắn chị    sai ,   sẽ sửa mà…”
 
Chu Việt chuyển từ trạng thái tức giận sang “thông cảm độ lượng”:
 
“Ngô Tuyết Tễ, học hỏi em gái  một chút . Bà cụ đáng thương như ,  ngoài đó lạnh cóng  kìa.”
 
 là đám diễn viên phường chợ,  bộ đều chỉ  thuộc kịch bản.
 
Còn   cảm động nữa ? Mơ .
 
 đang học, nhưng  sách  còn là chữ nghĩa nghiêm túc nữa mà là từng dòng bình luận bay ngang dọc, lấp đầy trang sách:
 
“Con trai ruột đang ở đây, con dâu tương lai cũng  mặt.”
 
“Nữ phụ  chủ động nhường chỗ , mau đưa  chồng tương lai về nhà , sống chung cho gắn kết, tránh mâu thuẫn  .”
 
“Chỉ    cảm thấy nhân vật nam nữ chính đạo đức sụp đổ  ? Nữ phụ là thật vô tội, rõ ràng là đang  ép  khuôn khổ đạo đức quá đáng.”
 
“ ! Mẹ  thì  tự mà chăm chứ! Liên quan gì đến nữ chính  nữ phụ chứ?”
 
“Muốn mắng thì mắng cái thằng con bất hiếu , đừng ghét phụ nữ vô lý như thế!”
 
Cuối cùng cũng   tỉnh táo lên tiếng vì .
 
“Mẹ ai thì  đó lo. Nữ phụ lo sự nghiệp mới là đúng đường.”
 
“Bà cụ    dạng hiền lành gì , dính  chỉ  mất xác, còn  cũng  lột một lớp da.”
 
 cảm thấy lòng  thoáng nhẹ .
 
Chút mềm lòng ban đầu, đến giờ phút …    tan biến.
 
 lúc đó, Chu Việt  vác bà cụ  , gõ cửa rầm rầm, giọng gắt gỏng đầy sốt ruột:
 
“Ngô Tuyết Tễ, mở cửa mau! Dọn giường , nấu chút gì ăn,  lấy nước lau  cho bà .”
 
Ngô Thường Vi lẽo đẽo theo , tay xách bọc quần áo, miệng  ngừng nịnh nọt, lấy lòng bà cụ:
 
“Dì ơi, dì yên tâm, chị Tuyết Tễ là   lắm, chị sẽ  mặc kệ dì . Chỉ  chị mới  điều kiện chăm sóc  cho dì mà thôi.”
 
“Chỉ cần chị  đồng ý, bệnh của dì sẽ nhanh khỏi thôi ạ~”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoat-khoi-me-con-gia-tao/chuong-5.html.]
Bà cụ  còn chỗ dựa, trong mắt  là hoang mang và lo sợ  môi trường lạ lẫm.
 
Nghe Ngô Thường Vi  chuyện dịu dàng, nhỏ nhẹ, bà cụ bất giác nắm lấy tay cô , ánh mắt lộ rõ sự dựa dẫm, cảm kích.
 
Ngô Thường Vi tuy thầm ghét trong lòng, nhưng vì còn diễn  nam chính, nên vẫn cố giữ vẻ mặt hiền dịu, cố nhịn để lấy tí thanh danh.
 
Hai   một kẻ vô tình lạnh lùng, một kẻ giả nhân giả nghĩa đúng là trời sinh một đôi.
 
Chu Việt đang chuẩn  thi đại học,  còn  kèm cặp Ngô Thường Vi  học hành bình bình, nên càng  rảnh lo cho  ruột.
 
Ngô Thường Vi thì  đủ điều kiện, càng   sống cùng  già liệt nửa , nên dốc  tâm  ý lôi    thế.
 
Bà cụ   trai và chị dâu của Chu Việt đẩy về đây, miệng thì  “về quê tĩnh dưỡng”, thực  là chê bà  phiền phức, chiếm diện tích, nên vứt .
 
Chu Việt   vì  lên thành phố, còn  dựa  vợ chồng  cả, nên giờ  dám cãi .
 
Ngô Thường Vi  chuyện xong, liền tính toán chi li, nghĩ  đủ trò: miễn  đừng ai  phiền Chu Việt đang tận tụy dạy kèm cho cô em  là .
 
Chu Việt đối với Ngô Thường Vi,  là mối tình rung động tuổi thanh xuân,   là tấm ván để cô  leo lên  đổi  phận.
 
Suy cho cùng, cô  cũng chỉ là con gái riêng theo  gả  nhà ,  cô   thể che chở cho cô   bao lâu?
 
Phải tranh thủ từng cơ hội để đổi đời.
 
Hai  em nhà Chi Việt  đúng là đại hiếu tử thời đại mới.
 
Ngô Thường Vi thì  hề ngây thơ.
 
Rất rõ ràng,  bày  trò đưa bà cụ đến gần chỗ  tảo mộ, chính là cặp phu phụ cúc cung tận hiến .
 
 sợ tụi họ liều lĩnh phá cửa, nên lên tiếng , giọng dõng dạc:
 
“Đã  bụng như  thì hai  mang bà  về nhà mà chăm cho tử tế .”
 
“Tìm   gì?  sinh  bà  chắc?”
 
“Trước tiên,   rõ: bà cụ là ai? Có con cháu ? Là  lạc   bỏ rơi?”
 
“Hiếu thuận với cha  là truyền thống   của dân tộc. Nếu thật sự  ai nuôi, thì nên đưa bà đến viện dưỡng lão.”
 
Ngoài sân... lặng như tờ.
 
Thời đại ,  nhận cha  ruột thì coi như tội đồ  cả làng mắng chửi, chứ đừng  gì đến chuyện thi đại học, nặng còn  thể   tù.
 
Chu Việt  dám báo công an.
 
Cũng chẳng dám nhận .
 
Hắn câm nín.
 
Trong sự mỏi mệt hiện rõ  mặt, còn xen thêm sự lo sợ… và cả chút do dự mềm lòng.
 
Ngược , Ngô Thường Vi  quyết tâm dồn   chân tường.
 
Cô  buông tay bà cụ , đổi thành  sức đập cửa, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
 
“Không , trễ quá , lôi tới lôi lui bà cụ chịu  nổi nữa .”
 
 mở hé một khe cửa thật nhỏ, chỉ đủ cho một  chui ,  nhanh chóng đóng sập   khi ai kịp phản ứng.