Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 11.

Cập nhật lúc: 2025-07-29 14:47:24
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh buông em .”

Cô mở miệng khó khăn .

Tay cô dùng quá nhiều sức, móng tay cắm sâu da thịt của Phó Thịnh Niên, nhưng đàn ông đó hề nhíu mày lấy một cái.

“Buông cô ?” Phó Thịnh Niên nghiến răng, hai gò má căng cứng đầy lạnh lẽo, bàn tay đang bóp cổ Giản Dao hề buông lơi, ngược còn siết chặt hơn.

Đôi mắt Giản Dao đỏ bừng, nước mắt sinh lý lặng lẽ rơi hai giọt, cô mở miệng nhưng phát âm thanh nào.

Khi cô bắt đầu thở nổi, tầm cũng dần tối , Phó Thịnh Niên bất ngờ buông tay. Cô mềm nhũn ngã xuống giường, há miệng thở hổn hển.

Người đàn ông giật mạnh cà vạt, cởi áo khoác ném xuống đất, mặt lạnh lùng cúi xuống đè lên cô.

Cô hoảng loạn vô cùng, dùng hết sức đẩy vai Phó Thịnh Niên, nhưng sức mạnh tuyệt đối, nỗ lực của cô chẳng khác nào gãi ngứa, đàn ông vững như núi, nặng nề đè lên thể cô, bàn tay mạnh mẽ từng chút xé rách quần áo cô.

“Phó Thịnh Niên, …” Cô còn kịp hết, miệng chặn , bằng môi , mà là chiếc cà vạt giật xuống, vo tròn và nhét thẳng miệng cô.

Cô phát từng tiếng gầm gừ khàn khàn từ cổ họng, run rẩy vì sợ hãi, nhưng ngơ, như một con mãnh thú phát cuồng.

Anh ghì chặt hai tay cô đang vùng vẫy loạn xạ, thậm chí thể rằng khoảnh khắc , mất lý trí, xem cô chẳng khác gì công cụ để trút giận.

Hơi thở dồn dập, điên cuồng càn thể cô, hề nương tay.

Giản Dao đau đến mức ngất lịm mấy , ý thức mơ hồ rõ ràng.

Cô lờ mờ nhớ Phó Thịnh Niên dậy phòng tắm, lâu bên trong vang lên tiếng nước chảy, đó cô chẳng còn gì nữa.

Lúc mơ mơ màng màng ngủ bao lâu, khi mở mắt , bầu trời bên ngoài vẫn còn tối đen, một màu đen kịt.

Đèn đầu giường vẫn sáng, ánh sáng lờ mờ ảm đạm.

Cô cảm thấy lạnh lẽo, còn chút sức lực, như thể đang trong hầm băng, dù quấn chặt chăn quanh vẫn lạnh đến run cầm cập.

Trong phòng tắm vẫn còn tiếng nước chảy, xem cô cũng ngủ bao lâu.

Đôi mắt đỏ hoe mở to, cô chằm chằm cánh cửa phòng tắm. Vài phút , tiếng nước ngừng , cô thấy bước chân quen thuộc.

Cô gắng gượng dậy, co thành một khối ở đầu giường.

Phó Thịnh Niên tắm nước nóng lâu, cơn giận trong lòng cũng tiêu tan.

Anh thắt dây áo choàng tắm bước ngoài, thoáng thấy Giản Dao giường với vẻ mặt bất lực , liền mặt , lạnh lùng bước thẳng về phía cửa.

Vừa vài bước, lưng liền vang lên giọng yếu ớt của Giản Dao:

“Em thấy trong khỏe lắm, thể cho tài xế đưa em đến bệnh viện ?”

Anh khựng bước, đầu cô.

Anh tưởng cô đang giả vờ yếu đuối, nhưng sắc mặt cô quả thực tái nhợt, kỹ còn thấy một lớp mồ hôi lấm tấm trán.

Người đàn ông yên cô suốt mấy phút hề nhúc nhích, Giản Dao khẽ nhếch khóe môi, nở một nụ tự giễu.

Cô đúng là ngu ngốc mới cầu xin Phó Thịnh Niên giúp đỡ.

Chính hành hạ cô đến mức . Giờ đây, mỗi tấc da thịt cô đều đau nhức chịu nổi, kẻ hận thể xé xác cô mà nuốt bụng, thể bận tâm liệu cô thật sự khỏe?

còn chút sức lực nào để tự xuống giường, liền đưa tay mò gối tìm điện thoại, định gọi cho Cố Tương.

Lúc đó hơn ba giờ sáng.

Cô tìm của Cố Tương trong danh bạ, nhưng do dự, nên gọi . Có lẽ cô thể cố gắng chịu đựng thêm một chút, chờ đến sáng tài xế đến việc mới đến bệnh viện.

Nghĩ , cô dập bỏ ý định gọi cho Cố Tương, đặt điện thoại xuống, co cuộn tròn trong chăn.

Phó Thịnh Niên nhận cô đang run rẩy lớp chăn, chần chừ nữa, sải bước đến bên giường, lập tức kéo tung chiếc chăn đang trùm lên đầu cô, đưa tay chạm lên trán.

Anh chạm cảm thấy cả một bàn tay đầy mồ hôi, mà trán cô thì nóng rực đến kinh .

“Cô sốt .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-11.html.]

Lời dứt, tay Phó Thịnh Niên đang đặt trán cô lập tức Giản Dao hất .

“Không cần lo.”

“Vừa chính cô …”

“Giờ thì cần nữa .”

Cùng lắm thì sốt c.h.ế.t là xong, dù thế giới cũng chẳng còn ai bận tâm cô sống chết.

Cô nghiến chặt răng, kéo chăn trùm kín đầu, nhưng chăn quá mỏng, cô vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, như thể đang giữa trời băng tuyết.

đưa cô đến bệnh viện.” Giọng Phó Thịnh Niên vang lên qua lớp chăn, âm điệu bình thản, cảm xúc gì.

đáp lời.

Vài giây , thể cô bỗng nhấc bổng lên, Phó Thịnh Niên ôm cả lẫn chăn lên vai.

Chăn quấn chặt quanh khiến cô giống như một cái bánh chưng, tạm thời còn chút sức lực nào để phản kháng.

“Anh thả xuống! cần lo!” Cô gắng hết sức kêu lên phản đối.

Phó Thịnh Niên cau mày, cầm lấy chìa khóa xe nhanh chóng xuống lầu.

Giản Dao kêu la một lúc, giọng ngày càng yếu, mí mắt cũng dần sụp xuống.

Cô lơ mơ . Khi tỉnh , cô ở trong bệnh viện, vẫn còn quấn chiếc chăn , bên ngoài đắp thêm một lớp chăn của bệnh viện.

Hai lớp chăn khiến cô toát mồ hôi đầm đìa, một cánh tay lộ ngoài chăn, mu tay còn cắm kim truyền nước biển.

Trời sáng, nhưng vẫn âm u nặng nề, bên ngoài mưa phùn rả rích.

Trong phòng bệnh chỉ một cô, thấy bóng dáng Phó Thịnh Niên cả.

Giản Dao hít sâu một , cổ họng khô rát như đốt cháy, khát đến mức như sắp bốc khói.

Cô l.i.ế.m môi, với tay tìm nút gọi y tá ở đầu giường nhấn.

Một cô y tá nhỏ nhanh chóng chạy , thấy cô tỉnh thì mỉm : “Bây giờ chị cảm thấy thế nào ạ?”

“Có nước ?”

“Có, ngay ạ!”

Cô y tá vội vàng lấy cốc giấy từ tủ bên cạnh, hứng nước từ máy lọc bước phía cô.

Ngay lúc đó, cửa phòng bệnh đẩy .

Phó Thịnh Niên bước với vẻ mặt biểu cảm, liếc qua ly nước trong tay cô y tá và Giản Dao tỉnh giường. Anh lập tức sải bước tới, nhận lấy ly nước, đỡ Giản Dao dậy, tự tay đưa ly nước đến bên môi cô.

Giản Dao sững , phần bối rối.

“Uống .” Giọng đàn ông vang lên đầy bá đạo.

Cô nuốt khan, môi khẽ chạm miệng ly, uống cạn trong một .

sốt cao cả đêm, đổ nhiều mồ hôi, khát khô cả họng. Ly nước chỉ đủ dịu cổ họng một chút.

Ngẩng đầu lên Phó Thịnh Niên, cô khẽ : “Em còn uống nữa.”

Phó Thịnh Niên hiếm khi tỏ dễ chịu như , một lời liền lấy thêm nước, tiếp tục đút cô uống.

Anh từng chăm sóc cô như thế, ngay cả khi còn học chung trường đây cũng từng.

Hạt Dẻ Rang Đường

Uống xong ly thứ hai, cô cảm thấy như sống .

Người đàn ông đặt ly nước lên tủ đầu giường, kéo một chiếc ghế xuống bên cạnh cô, bàn tay xương khớp rõ ràng bất chợt vươn chạm nhẹ lên trán cô vài giây, rút về.

“Hình như hạ sốt .” Anh .

Cô y tá lập tức tiến đến đo nhiệt độ cho Giản Dao, trở bình thường.

Loading...