Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 22.

Cập nhật lúc: 2025-07-30 18:19:46
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Nhị thiếu ăn một cú đ.ấ.m liền lập tức cầu xin tha thứ.

Phó Thịnh Niên buông tay , vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ, rút khăn tay từ túi áo lau vết m.á.u tay.

Hạ Sơ Vân thừa dịp bò dậy, đỡ lấy Triệu Nhị thiếu lên xe.

Vừa xe, Triệu Nhị thiếu dùng khăn giấy lau m.á.u mũi, tức giận hét về phía Phó Thịnh Niên đang bên đường:

“Anh cứ đợi đấy, Triệu Diệu Đường dễ chọc !”

Phó Thịnh Niên lạnh lùng liếc một cái, chẳng thèm đặt mắt, càng để tâm đến những lời .

sẽ bỏ qua cho ! Có một ngày sẽ cho mặt!”

Triệu Diệu Đường vẫn còn hung hăng gào thét.

Hạ Sơ Vân đập mạnh lên vai một cái:

“Bớt mất mặt , lái xe nhanh lên!”

đánh còn vì cô ?”

“Đồ vô dụng, còn đổ cho nữa ?”

Chiếc xe rời trong lúc hai vẫn còn cãi , tiếng ồn ào càng lúc càng xa dần, Giản Dao lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

Phó Thịnh Niên vứt chiếc khăn tay dính m.á.u thùng rác, đầu Giản Dao.

Do dự vài giây, bước đến mặt cô, cởi áo khoác ngoài khoác lên cô.

Trên áo khoác vẫn còn ấm của đàn ông, nóng nóng, ấm áp.

Nhân viên giữ xe lái chiếc Rolls-Royce , Phó Thịnh Niên nhận lấy chìa khóa với cô:

“Lên xe.”

Giản Dao lạnh đến mức chân tê dại, còn sức để giận dỗi nữa, chỉ lặng lẽ theo lên xe.

uống rượu khi bụng đói, gặp gió lạnh, thêm tâm trạng uất ức, đường về, cơn đau dày bùng phát dữ dội.

Cô co ghế da, toát đầy mồ hôi lạnh.

Phó Thịnh Niên cô đang khó chịu, lập tức đạp ga tăng tốc.

Khi xe Rolls-Royce chạy biệt thự nhà họ Phó thì gần 11 giờ đêm.

Phó Thịnh Niên là xuống xe , thấy Giản Dao theo mà vẫn nhắm mắt cuộn tròn trong xe, bước nhanh tới, mở cửa, tháo dây an bế cô ngoài.

“Dạ dày khỏe mà còn uống rượu, cô đúng là đau c.h.ế.t ?”

Anh cau mày, đá một phát đóng cửa xe, bế cô thẳng biệt thự.

Lúc , Lão phu nhân ngủ, chỉ còn quản gia Quyền vẫn đang chờ.

Thấy Phó Thịnh Niên bế Giản Dao đang mồ hôi đầm đìa, mặt trắng bệch như giấy trở về, ông lập tức hoảng sợ:

“Thiếu phu nhân ?”

“Gọi La Tây đến ngay.”

Phó Thịnh Niên nhanh lên lầu.

Anh đưa Giản Dao về phòng, đắp chăn cho cô xong thì tay cô nắm chặt .

, trong mắt ngập đầy nước.

Phó Thịnh Niên đột nhiên mềm lòng, hất tay cô , mà lặng lẽ xuống bên giường.

La Tây nhận điện thoại thì vội vã chạy tới.

Anh là bạn học thời trung học của cả Phó Thịnh Niên và Giản Dao, học y và hiện tại là trưởng khoa ngoại ở một bệnh viện tư.

Vì vẫn thường đến nhà họ Phó khám cho Lão phu nhân nên khá quen.

Biết Phó Thịnh Niên và Giản Dao kết hôn hai năm, cũng từng dự đám cưới, nhưng cũng quan hệ giữa hai tệ.

Anh cứ tưởng là Lão phu nhân phát bệnh, đến nơi mới cần khám là Giản Dao.

La Tây thấy Phó Thịnh Niên bên giường Giản Dao nắm tay chặt, mà gương mặt Phó Thịnh Niên hề chút khó chịu, ngược còn căng thẳng và lo lắng.

Anh ngây vài giây hỏi:

“Sao thế ?”

“Cô đau dày.”

Phó Thịnh Niên đáp.

La Tây bước tới, phát hiện Giản Dao mơ hồ gần như mất ý thức, bèn hỏi tiếp:

“Hôm nay cô ăn gì?”

“Không .”

Phó Thịnh Niên trả lời.

La Tây liếc một cái hỏi:

“Đau từ bao giờ?”

“Không .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-22.html.]

La Tây liếc một cái:

“Vậy rốt cuộc cái gì?”

“Cô đau dày.”

“…”

“Khoảng một tiếng , cô uống rượu.”

“Đau dày mà còn uống rượu?”

Phó Thịnh Niên im lặng hai giây, liếc :

“Cô uống, cản nổi.”

“Vợ của cũng quản , đau dày mà còn để cô uống rượu ?”

“…”

La Tây trách móc mấy câu, đó truyền dịch cho Giản Dao, kê thêm thuốc, dặn Phó Thịnh Niên ngày mai đến bệnh viện lấy thuốc xách hộp y tế rời .

Giản Dao mơ màng , nửa đêm tỉnh dậy vài . Mỗi mở mắt đều thấy Phó Thịnh Niên bên giường canh chừng.

Lần cuối cùng tỉnh , Phó Thịnh Niên đang rút kim truyền dịch khỏi tay cô.

Bên ngoài trời vẫn còn tối đen như mực, trong phòng chỉ một chiếc đèn bàn vàng nhạt, yên tĩnh đến mức lạ thường.

Phó Thịnh Niên đang giúp cô đắp chăn, thấy cô tỉnh thì ánh mắt né tránh, chỉ một câu “Ngủ ”, dậy rời khỏi phòng.

Dạ dày cô vẫn còn đau âm ỉ, nhưng dữ dội như lúc nữa.

Cô trở , cuộn tròn cả trong chăn.

Khi tỉnh một nữa, là trưa ngày hôm .

Người giúp việc mang đến cháo dinh dưỡng nóng hổi, cùng thuốc lấy từ bệnh viện từ sớm.

Cô miễn cưỡng ăn vài muỗng cháo, ngoan ngoãn uống thuốc.

Nghỉ ngơi mấy ngày, cơ thể cuối cùng cũng hồi phục.

Trong mấy ngày đó, cô gặp Phó Thịnh Niên. Không bận gì, sáng tối về, chẳng thời gian rảnh.

Người đại diện Chu Hồng giúp cô lùi lịch trình công việc hai tuần, dặn cô dưỡng bệnh cho mới việc.

Cô cũng thấy thảnh thơi, buồn thì vườn uống chiều và tắm nắng cùng Lão phu nhân.

Đang tận hưởng sự nhàn nhã, thì một bóng dáng xinh lọt tầm mắt cô.

Giản Thi mặc váy dài, áo len trắng, tóc đen búi cao kiểu “búi củ tỏi” trông cực kỳ đáng yêu.

Khí sắc của cô , gương mặt mang theo nụ dịu dàng, còn vẻ tiều tụy lúc viện.

Giản Dao ngạc nhiên :

“Sao em đến đây?”

“Nhớ chị, nên tới thăm thôi.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Giản Thi chạy mặt cô, “Chị đỡ hơn ? Anh Niên chị đau dày, đang nghỉ ngơi ở nhà.”

Chưa kịp để Giản Dao phản ứng, Lão phu nhân vui lên tiếng:

“Gọi là rể, con nít nữa, gọi cái gì mà Niên?”

Giản Thi nghẹn, lúng túng :

“Bà nội ạ.”

“Không lễ nghi, gọi là Lão phu nhân.”

Giản Thi liên tục gật đầu lấy lòng:

“Vâng, Lão phu nhân.”

Giản Dao kẹp ở giữa, phần khó xử.

Lão phu nhân thích Giản Thi.

Lão phu nhân từng chừng nào còn sống, thì đừng hòng để Giản Thi bước chân nhà họ Phó.

Giản Thi thể yếu, là con của giúp việc, dù nay là vợ chính thức của Giản Minh Sơ, Lão phu nhân vẫn chẳng ưa gì cô .

Thực chất Lão phu nhân kỳ thị phận giúp việc, mà bà chán ghét Mạnh Mỹ Trúc vì từng là tiểu tam chen phá hoại hôn nhân khác.

Về phần Giản Thi, cô cũng chẳng ưa Lão phu nhân.

Nếu tin Giản Dao bệnh, thì cô chẳng dại gì tới đây để mấy lời châm chọc mỉa mai từ “bà già khó ưa” .

“Chị, lên phòng chị chuyện nhé, em chuyện với chị.”

Giản Dao gật đầu, với Lão phu nhân:

“Bà nội ơi, cháu lên phòng một lát, lát nữa sẽ xuống chuyện tiếp với bà.”

Lão phu nhân tuy mặt vui, nhưng cũng ngăn.

Cô dẫn Giản Thi lên phòng tầng hai, dặn giúp việc mang sữa nóng lên.

đầu dặn dò vài câu, lúc thì thấy Giản Thi đang lục lọi đồ đạc trong phòng, chỗ xem xem, chỗ ngó ngó, cứ như đang tìm thứ gì đó.

 

Loading...