Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 25.
Cập nhật lúc: 2025-07-31 08:35:09
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bộ đồ ở nhà là do giúp việc chuẩn sẵn trong phòng, Giản Dao tắm xong thì mặc luôn. Trên Phó Thịnh Niên cũng mặc cùng một kiểu, cô đoán chắc là do lão phu nhân cố ý dặn dò.
Cô cúi đầu yên lặng ăn cháo.
Lão phu nhân đột nhiên vui vẻ :
“Thịnh Niên, căn nhà ở Lâm Hải bên đó bà cho dọn dẹp qua , mấy hôm nay cháu nghỉ, Dao Dao cũng đang ở nhà, là hai đứa đến đó nghỉ cuối tuần ?”
Phó Thịnh Niên hờ hững đáp một tiếng “Vâng”.
Giản Dao trợn to mắt, một ngụm cháo sặc trong cổ, ho dữ dội.
Lão phu nhân vỗ lưng giúp cô, bảo giúp việc rót cho cô một ly nước.
“Sao ăn vội ? Từ từ mà ăn.”
Cô uống liền một hết ly nước, cuối cùng cũng dịu . Cô đập nhẹ n.g.ự.c ngẩng đầu đàn ông đối diện.
Sắc mặt của bình thản, thong thả ăn cháo.
Anh mà kiếm cớ từ chối lời sắp đặt của lão phu nhân?
Tim cô đập thình thịch, nghĩ đến hai ngày tới sẽ cùng Phó Thịnh Niên sống “thế giới hai ” trong biệt thự ở Lâm Hải, hai gò má kiềm đỏ lên.
Anh từ chối, nghĩa là ghét việc ở riêng với cô.
Người giúp việc lên lầu chuẩn cho họ hai bộ quần áo để , đóng gói hành lý. Ăn cơm xong, cô theo Phó Thịnh Niên lên xe, xuất phát đến Lâm Hải.
Lâm Hải là khu nghỉ dưỡng, ba mặt giáp biển, mùa hè khách du lịch đổ về đặc biệt đông.
Cha của Phó Thịnh Niên từng mua một căn biệt thự nhỏ gần biển, mỗi khi nắng nóng là nghỉ phép, dẫn cả nhà đến đó tránh hè.
Năm Giản Dao mười tám tuổi nghỉ hè cũng từng theo đến đó một , còn nhân cơ hội hôn trộm một cái lên mặt Phó Thịnh Niên, kết quả là giận suốt một năm thèm để ý đến cô. Sau vẫn là cô chủ động xin mới khiến nguôi giận.
Anh chỉ coi đó là hành động bốc đồng của cô khi còn nhỏ hiểu chuyện, nhưng đến giờ cô vẫn nhớ rõ sắc mặt đen kịt của nụ hôn đó.
Từ thành phố A đến Lâm Hải lái xe bốn tiếng. Giản Dao tựa lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô ngủ mà cứ miên man nghĩ về chuyện hồi bé.
Phó Thịnh Niên tập trung lái xe, ánh mắt liếc sang thấy cô co ôm lấy tay, tưởng cô lạnh, liền bật sưởi lên.
Hạt Dẻ Rang Đường
Luồng khí ấm phả tới, Giản Dao mở mắt, sang Phó Thịnh Niên cạnh. Anh ăn mặc khá thoải mái, như lúc luôn chỉnh tề trong bộ vest là thẳng tắp. Tóc cũng chải chuốt kỹ càng, mái tóc đen buông xõa bên tai, trông mềm mại rối nhẹ.
Có lẽ nhận ánh mắt cô, Phó Thịnh Niên sang liếc cô một cái, thẳng tiếp tục lái xe.
Cô sang ngoài cửa kính, gió bắt đầu nổi lên, trời âm u nặng nề.
Thời tiết thế , biển chắc sẽ lạnh lắm.
Cô nhắm mắt chợp mắt một lúc, đến khi mở mắt nữa thì đến Lâm Hải. Hai mươi phút , xe dừng cổng một căn biệt thự.
Trước cửa một cặp vợ chồng già, họ là địa phương, ngày thường phụ trách trông nom, dọn dẹp biệt thự. Từ khi cha Phó Thịnh Niên mất, biệt thự để trống suốt.
Lần nhận điện thoại của lão phu nhân, họ tạm thời tới dọn dẹp, bổ sung vật dụng sinh hoạt, còn lấp đầy tủ lạnh bằng thực phẩm tươi.
“Phó thiếu, đây là chìa khóa biệt thự.”
Bà lão mỉm bước đến, chờ Phó Thịnh Niên xuống xe đưa chùm chìa khóa cho .
“Đồ ăn thức uống đều chuẩn đủ cả .”
Phó Thịnh Niên gật đầu: “Cảm ơn ông bà vất vả.”
“Vậy chúng phiền nữa.”
Hai ông bà dìu rời .
Giản Dao theo bóng dáng già nua lưng còng dần xa, kiềm liên tưởng đến dáng vẻ của cô và Phó Thịnh Niên trong tương lai. Liệu họ thể giống như cặp vợ chồng , sống bên đến bạc đầu?
Tất nhiên là .
Hôn nhân tình cảm thì thể duy trì lâu dài, huống chi Phó Thịnh Niên còn hận cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-25.html.]
Anh cứ kéo dài ly hôn với cô, lẽ là vì đang giận dỗi với Giản Thi, chỉ vì câu “chúc phúc hai ” của Giản Thi.
Giữ cô bên , chẳng qua chỉ là một cách khác để Phó Thịnh Niên hành hạ cô mà thôi.
Quả thật cô chịu đựng nhiều.
Đặc biệt là khi nghĩ đến việc Phó Thịnh Niên rõ ràng hôm qua cô ở nhà, mà vẫn để Giản Thi đến nhà họ Phó lấy đồ cho .
Phó Thịnh Niên mở cửa biệt thự, .
Giản Dao theo sát lưng, bên trong dọn dẹp sạch sẽ, đốt trầm hương hương xanh, cửa sổ cũng mở thông gió từ nên mùi ẩm mốc như cô tưởng.
Nơi vốn ở thường xuyên, đồ đạc đều phủ vải trắng, khi quét dọn trông như mới.
Giản Dao xuống ghế sofa, liếc đồng hồ điện thoại, hai giờ chiều .
“Em đói, định đặt đồ ăn điện thoại, ăn gì ?” cô hỏi Phó Thịnh Niên.
Người đàn ông trả lời, bước bếp mở tủ lạnh , bên trong là nguyên liệu tươi mới trong ngày.
“Đói thì tự ?”
Nghe thấy , Giản Dao lập tức lắc đầu phản đối.
Cô nấu, mà cũng nấu.
“Em vẫn nên gọi đồ ăn cho .”
Cô mở ứng dụng đặt đồ ăn, đang lướt xem các quán gần đó thì Phó Thịnh Niên từ bếp , tay cầm một ly nước trái cây mới rót.
Anh đặt ly nước lên bàn mặt cô, : “Để , đồ ăn ngoài dinh dưỡng.”
Giản Dao ngạc nhiên thôi.
Phó Thịnh Niên – sinh ngậm thìa vàng – mà tự xuống bếp?
Hơn nữa là nấu cho cô ăn?
“Anh nấu món gì?” cô hỏi.
Phó Thịnh Niên cởi áo khoác, xắn tay áo len bước bếp, bóng dáng khuất dần khỏi tầm mắt cô, chỉ còn giọng nhàn nhạt vọng từ trong bếp: “Tùy vài món.”
Giản Dao đặt quá nhiều kỳ vọng tài nấu ăn của Phó Thịnh Niên, vẫn tiếp tục lướt ứng dụng đặt đồ ăn, nếu đồ ăn nấu là “hắc ám thực phẩm”, cô sẽ lập tức gọi món.
Không bao lâu , trong bếp vang lên tiếng d.a.o thái rau, đến tiếng máy hút mùi hoạt động.
Chưa tới nửa tiếng, Phó Thịnh Niên bưng hai phần bít tết, chan sốt rượu vang đỏ, bày cùng rau xanh chần nước sôi.
Giản Dao nuốt nước bọt, thấy bít tết trình bày cũng khá .
Cô kéo ghế xuống, cắt một miếng nhỏ đưa miệng, thịt mềm ngọt, lớp vỏ bên ngoài giòn, độ chín hảo, bất ngờ là ngon.
“Không ngờ nấu ăn ngon đấy.”
Trong ấn tượng của cô, Phó Thịnh Niên là kiểu suốt ngày vùi đầu công việc, dính dáng gì đến bếp núc.
Người đàn ông vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, hề vì lời khen của cô mà chút cảm xúc nào, xuống, cầm d.a.o nĩa, ăn uống từ tốn.
Anh im lặng một cách lạ thường, Giản Dao tìm đề tài trò chuyện, nhưng thấy gương mặt lạnh nhạt của Phó Thịnh Niên, những lời sắp thốt cô cứng rắn nuốt ngược .
Cô nghĩ, vẫn nên im lặng thì hơn.
Tránh gì đúng chọc tức giận, khiến kỳ nghỉ cuối tuần hiếm hoi phá hỏng.
Bữa cơm đó cô ăn một cách dè dặt, ăn xong còn kịp đợi Phó Thịnh Niên dậy, cô nhanh chóng thu dọn chén đĩa bếp bỏ máy rửa.
Khi bước , Phó Thịnh Niên xách hành lý lên lầu.
Cô theo lên, phát hiện Phó Thịnh Niên mở hết các phòng bằng chìa khóa kiểm tra một lượt. Cặp vợ chồng già chỉ dọn dẹp mỗi phòng ngủ chính, bộ chăn ga gối đệm mới. Các phòng khác vẫn còn phủ vải trắng.
Nghĩa là… tránh khỏi việc ngủ chung một giường ?