Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 26.
Cập nhật lúc: 2025-07-31 08:35:50
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy từng phát sinh quan hệ vợ chồng với Phó Thịnh Niên, nhưng bao giờ ngủ cùng cô cùng một chiếc giường đến sáng.
Anh xong việc là rời , dứt khoát gọn gàng.
Nhìn chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, Giản Dao gãi đầu, nhất thời .
Cô lén quan sát sắc mặt của Phó Thịnh Niên, thấy lông mày khẽ nhíu , dường như hài lòng với cách sắp xếp cho lắm.
“Em ngủ ở ghế sofa lầu cũng , cứ dùng phòng ngủ .”
Phó Thịnh Niên đầu liếc cô một cái, một lúc , chỉ thản nhiên đáp một tiếng: “Ừ.”
Giản Dao ngớ .
Lúc lẽ nên câu “ ngủ sofa, em ngủ giường” mới đúng chứ?
Chút tinh tế thương hoa tiếc ngọc tối thiểu cũng ?
Thôi .
Một trong lòng hề cô, còn mong gì thương xót quan tâm? Bằng lòng cùng cô nghỉ cuối tuần thế , e là là một kiểu ban ơn .
Cô tính toán thêm, quyết định đêm nay ngủ ở sofa .
Lão phu nhân chắc thể nào ngờ , kỳ nghỉ cuối tuần mà bà cất công sắp đặt, cuối cùng thành để Giản Dao ngủ ghế sofa.
…
Bữa tối vẫn là Phó Thịnh Niên tự tay nấu, một nồi mì Ý đơn giản, ăn cho no bụng Giản Dao lên lầu tìm chăn.
Tầng một lạnh lắm, chăn thì cô chịu nổi.
Trớ trêu là trong căn biệt thự , chăn đệm sạch sẽ duy nhất chỉ một bộ, hiện đang trải giường lớn trong phòng ngủ chính.
Cô xuống lầu tìm Phó Thịnh Niên, lúc đang ghế sofa sách, trông thư thái.
“Chỉ một cái chăn thôi.” cô .
Phó Thịnh Niên “ừ” một tiếng, gì thêm.
Ý là mặc kệ cô tối nay lạnh thế nào, đó chuyện của đúng ?
Cô tức.
“Anh tránh , sofa là của em!” cô bực bội .
Phó Thịnh Niên gập cuốn sách , dậy lên lầu luôn, buồn đầu .
Một kỳ nghỉ cuối tuần tưởng chừng thể kéo gần quan hệ của họ, ngờ cuối cùng khiến cô thấy như đem hành hạ.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cô ghế sofa, lên trần nhà sáng trắng ánh đèn, trong lòng buồn bực ấm ức.
Thời tiết lạnh như , đêm ở Lâm Hải còn lạnh hơn cả thành phố A, cô tin Phó Thịnh Niên thể mặc kệ cô.
cô chờ lâu, chớp mắt chín giờ tối, mà lầu vẫn chút động tĩnh nào.
Giờ , Phó Thịnh Niên chắc cuộn trong chăn ấm .
Cô choàng áo khoác lên , chịu đựng thêm nửa tiếng nữa, lạnh đến mức thể chịu nổi, đành dậy, nhẹ nhàng bước lên lầu.
Cửa phòng ngủ chính đóng, chỉ khép hờ.
Cô đẩy cửa một khe nhỏ, thấy Phó Thịnh Niên đang tựa đầu giường, tay cầm một quyển sách, chăm chú.
“Em thấy lạnh.” cô , nhẹ nhàng khép cửa .
Người giường phản ứng, cô bước đến cạnh giường, thử kéo một góc chăn lên, thấy vẫn im lặng, cô lấy hết can đảm chui trong chăn.
Chăn Phó Thịnh Niên sưởi ấm, tay chân cô đang lạnh cứng dần cảm nhận ấm từ cơ thể , chẳng bao lâu ấm lên.
Cô lo lắng liếc , thấy bất ngờ gập sách , đặt lên tủ đầu giường xuống.
Anh gần, ấm khiến cô cảm nhận rõ ràng.
“Anh đừng hiểu lầm, em ý gì , chẳng qua là em chăn, tầng một lạnh quá.” cô giải thích.
Người đàn ông cô lạnh nhạt, đôi mắt đen sâu thấy đáy, như một hồ nước lạnh buốt.
“Cho dù chúng cùng giường, cũng cần lo lắng.” cô nghiêm túc , “Em đảm bảo chạm , bây giờ em cũng chẳng còn hứng thú với nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-26.html.]
Câu đó dứt, lông mày của Phó Thịnh Niên lập tức nhíu chặt .
Người đàn ông xoay lưng về phía cô, nhưng chỉ một lúc , vô tình cố ý, cánh tay vòng qua ôm lấy eo cô.
Giản Dao theo phản xạ lùi xa một chút, nhưng ngay lập tức kéo , siết chặt trong lòng.
“Đã chuyện vợ chồng , cô cũng đừng giả vờ đoan trang mặt nữa.”
Giọng lạnh lùng vang lên bên tai cô.
Cô định phản bác, thì đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn của sâu, cũng bá đạo và mạnh mẽ, cho cô một chút cơ hội thở dốc.
Đồng thời, tay cũng hề nhàn rỗi, tự do lướt dọc cơ thể cô, mỗi lướt qua đều khiến cô như điện giật.
Đầu óc cô trống rỗng.
Đây dường như là đầu tiên Phó Thịnh Niên chủ động hôn lên môi cô.
…
Sáng hôm tỉnh dậy.
Toàn Giản Dao ê ẩm, nhưng cũng đến mức xuống nổi giường.
So với hai , tối qua Phó Thịnh Niên xem như là nhẹ nhàng .
Cô trở , cứ tưởng chỉ một giường, ai ngờ đầu liền thấy Phó Thịnh Niên vẫn đang bên cạnh. Người đàn ông ngủ say, nhưng thở nhẹ.
Cô sững sờ vài giây, đó thở phào một thật dài.
Lần đầu tiên thấy Phó Thịnh Niên lúc ngủ, cô nhịn mà lâu hơn một chút.
Nhìn kỹ, lông mi dài và dày, sống mũi cao thẳng, góc nghiêng gương mặt hảo như tượng tạc.
Cô đến ngây , thậm chí kìm mà đưa tay khẽ chọc nhẹ lên má một cái.
Nửa mơ nửa tỉnh, Phó Thịnh Niên cảm nhận gì đó chạm mặt , chậm rãi mở mắt. Anh trông thấy Giản Dao đang ngay cạnh, cằm tựa lên mu bàn tay, mắt rời, trong khoảnh khắc đó sững sờ.
Đôi mắt đen láy của cô ngập nước, đôi môi hồng hồng khẽ chu , trông chút ngây ngô dễ thương.
Ánh mắt hai chạm , cô rõ ràng lúng túng thấy rõ.
Giản Dao vội vàng bật dậy, hấp tấp xuống giường, vội vàng nhặt quần áo vứt sàn tối qua. Một chân cô vướng chăn, “bịch” một tiếng lăn nhào xuống đất.
Phó Thịnh Niên cau mày dậy, cô gái đang nửa quỳ sàn, tay ôm quần áo che , trong lòng âm thầm mắng một tiếng “vụng về”, đưa tay từ tốn gỡ tấm chăn đang quấn chân cô.
Cô nhanh chóng mặc quần áo tử tế, mặt đỏ như cà chua lao phòng tắm.
Nghĩ đến cảnh tượng hổ , Giản Dao chỉ đập đầu tường mà c.h.ế.t cho xong, cô dùng nước lạnh rửa mặt liên tục, mãi mới xua làn đỏ mặt.
Tắm nước nóng xong, cô mặc áo choàng ngoài, liền thấy Phó Thịnh Niên khoác áo ban công hút thuốc. Cô do dự một lúc bước tới.
“Em… đói .”
Người đàn ông dập thuốc trong tay, thản nhiên ném một câu: “Chờ chút,” xoay phòng tắm.
Tắm xong, xuống lầu chuẩn bữa sáng.
Cô trang điểm nhẹ, đồ xuống lầu.
Cô nhẹ nhàng bước đến cửa bếp, dựa tường lén Phó Thịnh Niên.
Người đàn ông đang nướng bánh mì, chiên trứng và thịt xông khói, động tác thuần thục, giống từng bếp.
“Thay vì đó lén lút, mang sữa nóng bàn ?” mà cần đầu .
Tim cô khẽ giật thót , lẽ đầu cũng mọc mắt luôn ?
“…Biết .” cô đáp khẽ.
Cô bước đến, rót sữa nóng trong nồi hai chiếc ly. nhấc lên, tay nóng quá liền giật nhẹ, ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan, “choang” một tiếng.
“Xin …”
Cô vội vàng xuống nhặt mảnh vỡ.
miếng thủy tinh nóng vẫn khiến tay cô bỏng rát, cô bật lên một tiếng “a” đau đớn, theo phản xạ buông tay , mảnh vỡ rơi đúng lên mu bàn tay của Phó Thịnh Niên, cắt một đường xước rỉ máu.