Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 27.

Cập nhật lúc: 2025-07-31 18:38:12
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Xin… xin , em cố ý.” Giản Dao cuống quýt, luống cuống tay chân, vội vàng chạy tìm hộp thuốc.

căn nhà để lâu năm, hộp thuốc chứ.

Cô đành cầm một túi khăn giấy bếp, gấp mấy tờ áp lên vết thương đang rỉ m.á.u mu bàn tay Phó Thịnh Niên để cầm máu.

Phó Thịnh Niên mặt trầm như nước, một lời. Anh hất tay cô , tự thu bàn tay đang cô đỡ, đó bày trứng chiên và thịt xông khói đĩa, cúi xuống dọn dẹp mảnh vỡ đất.

“Em đến hiệu thuốc một chút.” Giản Dao xong liền chạy khỏi bếp. Nhìn thấy chìa khóa xe đặt bàn , cô cầm lấy vội vã ngoài.

“Quay .” Phó Thịnh Niên gọi với theo.

Giản Dao gấp quá, thấy lời .

Cô lên xe, nổ máy, nhấn ga, xe nhanh rời khỏi biệt thự.

Phó Thịnh Niên đuổi cửa, xe chạy xa mất hút.

Ngẩng đầu trời xám xịt, trận mưa lớn sắp ập đến.

Anh lấy điện thoại , bấm gọi của Giản Dao, nhưng chuông vang lên từ lưng .

Quay trở nhà, thấy điện thoại của Giản Dao để ghế sofa, màn hình đang sáng lên, hiển thị gọi “Đại Móng Heo.”

…Cô lưu tên là “Đại Móng Heo”?

(Đại Móng Heo: ý chỉ đàn ông bạc tình, miệng một đằng một nẻo)

Anh tắt máy, cầm lấy điện thoại của cô. Có cài mật khẩu.

Anh thử hai , đầu nhập sinh nhật Giản Dao, thông báo sai.

Lần hai, dứt khoát nhập sinh nhật của , mở .

Mở danh bạ , tìm đến mục “Đại Móng Heo”, xác nhận đúng là điện thoại của , bật vì tức.

Thuận tay chỉnh sửa tên liên hệ, do dự một lúc, xóa bốn chữ “Đại Móng Heo”, sửa thành: “Chồng.”

Giản Dao lái xe quanh khu vực lân cận tìm hiệu thuốc nhưng thấy, thì mưa bắt đầu rơi.

Ban đầu chỉ là những giọt nhỏ lách tách đập kính xe, nhưng chẳng mấy chốc thành mưa xối xả như trút. Màn mưa che mờ tầm , cô buộc giảm tốc độ, mở định vị xe, cuối cùng cũng tìm một hiệu thuốc, nhưng khá xa, về mất hơn nửa tiếng.

Trên xe dù. Khi tới hiệu thuốc, chỉ với đầy một phút từ lúc mở cửa bước xuống xe, cô mưa dội ướt từ đầu đến chân.

còn để ý gì nữa, cầm thuốc xong liền lập tức lái xe về biệt thự.

Bữa sáng bàn sớm nguội lạnh.

Phó Thịnh Niên bên cửa sổ, tay đút túi quần, mưa gió sấm sét ngoài , trong lòng khỏi dâng lên một nỗi lo lắng.

Giản Dao lâu lái xe, tay lái vốn giỏi, trong thời tiết thế , thực sự thấy bất an.

Cho đến khi chiếc Rolls-Royce dừng trong sân, một bóng từ xe bước xuống, nhanh chóng chạy về phía biệt thự, thần kinh căng thẳng của cuối cùng cũng thả lỏng.

Giản Dao ướt sũng, trong lòng ôm một túi thuốc từ hiệu thuốc trở về, hình ảnh đó khiến tim bỗng mềm xuống một cách kỳ lạ.

“Em về .” Cô gái bước đến gần , bất chấp nước mưa đang chảy xuống từ mái tóc ướt, cô chỉ đơn giản lấy tay lau mặt qua loa, đem túi thuốc đặt mặt .

“Em mua thuốc sát trùng, băng gạc…”

Toàn là những thứ dùng để sát trùng và băng bó.

Vết thương mu bàn tay thực lớn, m.á.u cũng ngừng chảy từ lâu.

cần lao ngoài giữa trời mưa như trút để mua thuốc.

Cô dùng khăn giấy lau khô nước tay , kéo đến sofa, để xuống, còn bản thì dám lên vì đang ướt nhẹp, chỉ đành quỳ nửa gối mặt , cẩn thận gỡ miếng khăn giấy dính m.á.u tay , bôi cồn iod sát trùng, bôi thuốc mỡ, đó quấn băng gạc đơn giản.

Xong xuôi, cô dọn gọn gàng hộp thuốc, thở phào nhẹ nhõm.

“Em lên lầu quần áo.” Cô dậy, lảo đảo kéo ướt như chuột lột bước lên tầng.

Phó Thịnh Niên vẫn sofa, vết băng gạc quấn tệ tay .

Tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột, kéo tâm trí trở hiện thực.

Anh liếc màn hình hiển thị, là Mạnh Mỹ Trúc gọi đến.

Anh do dự vài giây, máy.

“Thịnh Niên, Thi Thi sốt , con bé cứ luôn miệng gọi tên cháu, cháu thể đến đây một chuyến ?” –Giọng Mạnh Mỹ Trúc lo lắng.

Phó Thịnh Niên khẽ trầm ngâm, “Đã đến bệnh viện ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-27.html.]

“Rồi, đang ở bệnh viện, nhưng con bé vẫn hạ sốt.”

Anh im lặng một lúc, đó : “ sẽ về ngay.”

Giản Dao từ lầu bước xuống, vặn thấy câu “ sẽ về ngay” của Phó Thịnh Niên, cô lập tức lo lắng bước nhanh hỏi:

“Xảy chuyện gì ?”

Người đàn ông dậy khoác áo, vẻ mặt trầm trọng: “Thi Thi sốt.”

“Nghiêm trọng ?”

“Ừ.”

“Vậy em với .”

Chưa kịp đợi trả lời, cô vội chạy lên lầu, xách hành lý còn dọn dẹp xuống.

Dù trời vẫn mưa to, cô vẫn lên xe cùng Phó Thịnh Niên, bốn tiếng chạy xe, đến chập tối bọn họ A thị.

Phó Thịnh Niên lái xe thẳng đến bệnh viện.

A thị mưa, nhưng trời u ám nặng nề, gió lớn lạnh buốt.

Giản Dao xuống xe theo Phó Thịnh Niên, nhưng bước chân quá nhanh, chẳng mấy chốc bỏ xa cô một đoạn.

chạy nhỏ theo , mãi mới đuổi kịp đến thang máy, nhưng đợi cô mà lên thang máy một .

Cô chỉ đành đợi chuyến tiếp theo.

Nghĩ đến dáng vẻ lo lắng của , lòng cô âm ỉ nhói lên.

Với , quan trọng nhất vẫn là Giản Thi.

Vừa Phó Thịnh Niên quên mất sự tồn tại của cô, nhanh đến nỗi một đầu .

Cô hít sâu một , điều chỉnh cảm xúc, đè nén bộ những suy nghĩ tiêu cực, chờ thang máy đến bước .

Một bác sĩ mặc áo blouse trắng cũng bước cùng lúc.

“Giản Dao, lâu gặp.” La Tây mỉm cô.

Cô sững vài giây, chợt nhớ : La Tây đang việc ở bệnh viện , vội : “Lâu gặp.”

“Đến thăm em gái ?”

Cô gật đầu.

La Tây bấm tầng bốn, đó là nơi Giản Thi đang điều trị.

nãy hình như thấy Phó Thịnh Niên.”

Tim Giản Dao đau nhói, cố gắng gượng một nụ : “Phải, lên .”

“Hai cùng ?”

“Ừ.”

“Vậy đợi cô?”

“…”

Câu hỏi rõ ràng là cố tình.

Giản Dao rơi thế ngượng ngùng.

Bầu khí trong thang máy cũng lập tức trở nên nặng nề.

Thang máy đến tầng bốn, Giản Dao gần như chạy trốn mà bước nhanh ngoài.

Đến cửa phòng bệnh của Giản Thi, qua cửa kính, cô thấy Phó Thịnh Niên đang cạnh giường, còn Giản Thi thì dựa n.g.ự.c , mặt mày đầy tủi , nước mắt rơi lã chã ngừng.

Hạt Dẻ Rang Đường

La Tây vốn bác sĩ khoa nội trú, đến đây là vì Giản Thi sốt cao, tranh thủ qua xem , ngờ gặp Giản Dao.

Thấy cô ở ngoài cửa ý định , La Tây bước lên, đưa tay đẩy cửa phòng.

Giản Dao theo phản xạ lùi vài bước, nép sang một bên, tránh để trong phòng thấy .

Xác nhận cô ý định , La Tây liền thẳng phòng.

Vừa thấy , Giản Thi lập tức rời khỏi vòng tay Phó Thịnh Niên, cúi đầu lau nước mắt.

“Anh Thịnh Niên, em chỉ là sốt thôi, thật cần đến tận đây, đều tại em quá lên thôi…” Giản Thi nghẹn ngào, giọng lộ rõ vẻ yếu đuối.

Loading...