Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 35.
Cập nhật lúc: 2025-08-02 13:53:41
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà họ Đường là gia tộc bất động sản, bối cảnh cũng khá vững chắc, nhưng cũng đến mức thể lay chuyển, cùng lắm chỉ xem là một gia tộc danh môn mà thôi.
Người nhà họ Đường đều điều, phân trái, nhưng Đường Chiến thì khác, tên nhóc đó trời sợ, đất sợ, gặp đối thủ cứng đầu cỡ nào cũng chẳng hề e dè.
Từ nhỏ đến lớn, từ khi sinh đến nay, căn bản chữ “sợ” thế nào.
Nghe hồi học cấp 3, một đánh gục hơn trăm .
Câu “Kẻ chân trần sợ kẻ giày” chính là để về như Đường Chiến.
Thứ mà Thẩm Dịch e ngại là nhà họ Đường, mà là Đường Chiến.
Tên hành sự chẳng theo quy tắc gì, tính tình thì thối cứng đầu, nếu quyết tâm ăn thua đủ, Thẩm Dịch cũng chẳng cách gì trị .
Căng thẳng một hồi, cuối cùng Thẩm Dịch vẫn là xuống nước .
“Đường thiếu, rốt cuộc thế nào, cho một câu dứt khoát .”
Đường Chiến chằm chằm Giản Dao đang lưng , nheo mắt :
“ cô uống với vài ly.”
Thẩm Dịch khổ:
“Anh khó . Gái xinh ở đây thiếu gì, gọi một loạt cho chọn thoải mái, thế ?”
“Không .”
“…”
Quả thật là một kẻ khó nhằn, chẳng dễ đối phó chút nào.
Thẩm Dịch mồ hôi như tắm, trong đầu đang cân nhắc liệu nên gọi cho Phó Thịnh Niên để báo cáo tình hình.
Anh trị Đường Chiến, nhưng Phó Thịnh Niên thì chắc chắn cách.
Bình thường Phó Thịnh Niên ít , nhưng khi nổi giận thì đến Thẩm Dịch cũng run sợ.
“Đường thiếu, nơi là địa bàn của .”
Đường Chiến gật đầu, :
“Thì ?”
Hắn đảo mắt quanh phòng VIP, nhún vai:
“ đập thì đập.”
“Đập là bồi thường đấy.”
“Anh nghĩ trả nổi chắc?”
“ Đường thiếu ngoài tiền thì chẳng còn gì nữa, nhưng vẫn kinh doanh, mong nể mặt một chút, đừng khiến quan hệ căng thẳng.”
Đường Chiến vẫn giữ nguyên nụ :
“ yêu cầu gì quá đáng. chỉ cô ở uống vài ly với , thế mà cũng khó đến ?”
Thẩm Dịch nghẹn họng, nổi lời nào.
Giản Dao cảm nhận Đường Chiến dường như ác ý với cô. Hắn còn nhớ cô, lẽ chỉ ôn chuyện xưa?
“Không thể uống rượu .” Cố Tương nhỏ giọng bên tai cô “Rượu bỏ thuốc .”
Nói xong, Cố Tương chịu nổi nữa, cả đổ gục xuống đất.
Giản Dao hoảng loạn đỡ lấy cô, nhưng lực tay quá yếu. May Thẩm Dịch kịp thời đưa tay , ôm trọn lấy Cố Tương.
Nhìn trong lòng hôn mê bất tỉnh, Thẩm Dịch liếc về phía Giản Dao, khẽ giọng:
“Cố gắng chịu đựng một chút, gọi tiếp viện.”
Giản Dao sững .
Chỉ thấy Thẩm Dịch bế Cố Tương, với Đường Chiến:
“Nếu cố chấp như , thì… thôi.”
Tức là… đồng ý để cô ở ?
Tim Giản Dao đập thình thịch, cả căng cứng, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cô theo bóng lưng Thẩm Dịch bế Cố Tương rời khỏi phòng, hai thuộc hạ cùng cũng theo , tên buộc tóc sam chắn cửa ngăn cản.
Cô hít sâu mấy , cố gắng giữ bình tĩnh.
Chỉ cần kiên trì một chút, Thẩm Dịch sẽ cùng cứu viện.
Cứu viện?
Nơi là địa bàn của , gọi chỉ cần một cuộc điện thoại là đủ, còn “ mời”?
Thế thì “cứu viện” mà đến… chẳng lẽ là…
Phó Thịnh Niên?
Nghĩ đến đây, cô chột .
Giờ , liệu Phó Thịnh Niên vì cô mà đích đến ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-35.html.]
Cô cắn răng, bước đến mặt Đường Chiến.
Thấy bàn một chai bia mở, cô quyết đoán cầm lên:
“Không uống vài ly với ?”
Đường Chiến liếc chai bia trong tay cô, bật :
“Ai là uống bia?”
“ uống rượu mạnh.”
Người đàn ông gì, chỉ giật lấy chai bia trong tay cô, cầm lên một ly rượu mạnh đặt sẵn bàn đưa tới mặt cô.
Ly rượu rót sẵn, tám chín phần mười là bỏ thuốc.
Cô do dự một lúc mới vươn tay nhận lấy ly rượu đó, nhưng vẫn vội uống.
“Chỉ là một ly rượu thôi mà, sợ đến mức ?”
Cố tiểu thư gắng giữ bình tĩnh, mỉm nhẹ:
“Mấy năm gặp, cao lên đấy.”
Đường Chiến sững :
“Cô còn nhớ ?”
“Anh là em trai của Đường Tiêu, đúng ?”
Cô lập tức chuyển đề tài, lợi dụng việc từng gặp Đường Chiến một , đối phương còn nhớ cô, cố tình kéo dài thời gian.
Đường Chiến sớm thấu mưu kế nhỏ của cô, chỉ gật đầu:
“Không sai, là em trai của Đường Tiêu.”
Hắn xoay xuống ghế sô pha, khẽ hất cằm về phía cô, :
“Ly rượu trong tay cô là sạch sẽ, cứ yên tâm mà uống.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, xuống ở một góc sô pha, vẫn vô cùng căng thẳng, lặng lẽ quan sát những trong phòng.
Toàn là trai xinh gái , tổng cộng hơn mười .
Mọi đều cô bằng ánh mắt kỳ quái, còn thì thầm bàn tán.
Nhận thấy cô tự nhiên, Đường Chiến lạnh giọng lệnh, lập tức đuổi hết tất cả bọn họ ngoài.
Căn phòng VIP lập tức chìm tĩnh lặng, chỉ còn cô và Đường Chiến.
Cô bỗng thấy bất an, rõ tại đuổi hết .
“Gần đây cô gặp ?” vài giây im lặng, Đường Chiến bỗng lên tiếng, giọng điệu nhàn nhạt.
“Không.”
Cô và Đường Tiêu lâu gặp .
Từ xảy chuyện vui ở khách sạn, cô luôn cố gắng tránh né , thậm chí hủy hết lịch quảng bá phim truyền hình ngày phát sóng.
“Anh từng nhắc đến cô,” Đường Chiến , khóe môi nhếch lên thành nụ khinh bỉ “Anh bảo chồng cô, Phó Thịnh Niên, với cô. Hình như còn từng tay đánh cô. Loại đàn ông như mà cô cũng chịu đựng , cô đúng là… tiện thật.”
Giản Dao cau mày, trong lòng bốc lên một cơn giận tên:
“Chuyện của cần hai em nhà bận tâm.”
“Ồ? Giận ?”
“Anh cho , chẳng lẽ là trai sỉ nhục ?” Giản Dao trừng mắt , giây phút cô còn chút sợ hãi nào, ngược là sự phẫn nộ dâng trào.
“Tất nhiên . chỉ uống vài ly, ôn chuyện cũ thôi.”
Đường Chiến cầm lấy ly rượu mặt, khẽ với cô, ngửa đầu uống cạn.
Đặt ly rỗng xuống bàn, thấy Giản Dao vẫn đang cầm ly rượu uống, lạnh lùng khẩy:
“ , ly rượu trong tay cô là sạch sẽ, mà vẫn dám uống?”
Giản Dao cố nén lửa giận, liếc ly rượu trong tay, thẳng thắn điều kiện:
“Nếu uống, sẽ để ?”
“Uống xong, cô thể .”
Cô cắn răng, lấy hết dũng khí, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Rượu mạnh, uống cổ họng bỏng rát như lửa, từ cổ họng xuống tận dày đều như thiêu đốt.
Cô nhíu mày, đặt ly xuống bàn, dậy bước về phía cửa.
Vừa kéo cửa phòng , phía vang lên giọng lạnh lùng của Đường Chiến, từng chữ như d.a.o cứa tim:
“Nếu cô thích , thì đừng dây dưa với . Nếu cô dám tổn thương, sẽ g.i.ế.c cô.”
Tim Giản Dao chợt thắt , bàn tay nắm lấy tay nắm cửa khẽ run.
“Yên tâm, chẳng chút hứng thú nào với trai .”
Cô tỏ bình tĩnh bước ngoài, nhưng lập tức đối mặt với gã buộc tóc sam đang canh ngoài cửa.
Gã thấy cô thì đổi sang một bộ mặt hung dữ, siết chặt hai nắm tay, tiếng khớp xương kêu lên răng rắc.