Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 36.
Cập nhật lúc: 2025-08-02 13:54:02
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn dáng vẻ , chẳng lẽ còn tay đánh ?
“Đường Chiến thể .”
Gã buộc tóc trừng mắt cô, nghiến răng ken két, trong lòng nghẹn một bụng tức, nhưng cuối cùng vẫn lùi một bước, nhường đường cho cô.
Cô nhanh chóng rời , hành lang chặn một nhân viên phục vụ hỏi:
“Thẩm Dịch đang ở ?”
“Ông chủ chắc đang ở văn phòng ạ.”
“Văn phòng ở ?”
“Tầng cao nhất.”
Giản Dao lên thang máy, đến tầng cùng thấy Thẩm Dịch từ một căn phòng .
“Cố Tương ?”
Thẩm Dịch lập tức sải bước đến gần, từ đầu đến chân đánh giá cô một lượt, xác nhận gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm, giơ tay chỉ về phía :
“Ở trong văn phòng của .”
“Cô thế nào ?”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Tạm thời tỉnh . Còn cô ngoài ?”
“Đường Chiến cho .”
“Hắn gì cô chứ?”
“Không, chỉ uống một ly rượu thôi.”
Thẩm Dịch gật đầu, vẻ suy tư, lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho Phó Thịnh Niên “Nguy cơ giải quyết xong .”
Lúc , Phó Thịnh Niên đang lái xe, để ý đến tin nhắn mới đến màn hình.
Anh đạp ga nhanh như bay, chỉ mất hơn mười phút đến câu lạc bộ Thâm Uyên.
Văn phòng của Thẩm Dịch rộng, chia hai gian. Phía trong là phòng nghỉ giường, tủ quần áo, sofa, thậm chí cả bàn ăn và phòng vệ sinh riêng.
Phong cách trang trí cổ điển và xa hoa. Có những hôm uống quá chén hoặc việc tới khuya, lười về nhà nên sẽ ngủ luôn ở đây.
Giản Dao theo Thẩm Dịch phòng nghỉ, thấy Cố Tương đang ngủ giường, khỏi lo lắng hỏi:
“Cô ngủ ở đây ?”
“Có thể vấn đề gì chứ?”
“ chỉ lo…”
Dù thì Cố Tương cũng là con gái, mà Thẩm Dịch vẻ chút ý với cô , cô thật sự yên tâm để Cố Tương một ở đây.
Thẩm Dịch cô với ánh mắt hoài nghi, đoán cô đang nghĩ gì, bật :
“Không cô đang lo sẽ gì cô đấy chứ?”
“Ừm.”
“…”
Thẩm Dịch trợn trắng mắt, tức đến nỗi nên :
“Cô ngủ say như c.h.ế.t thế , chẳng còn ý thức gì cả, cô định đưa cô về kiểu gì? Cô khiêng nổi ?”
“Không nổi.”
“Vậy thì ngoan ngoãn về nhà , đừng để Phó Thịnh Niên lo.”
Giản Dao liếc Cố Tương, vẫn thấy yên lòng.
Giằng co một lúc, cô :
“Vậy ở đây.”
Thẩm Dịch dở dở :
“Cô ở gì? đảm bảo sẽ động đến một ngón tay của cô , nếu ngày mai cô mà thiếu dù chỉ một sợi tóc, cô cứ việc hỏi tội , ?”
“Anh đáng tin đến thế ?”
Thẩm Dịch mặt mày đen :
“Vậy cô thế nào mới tin ?”
“ tin .”
“…”
“Hay là… phiền chút, giúp đưa Cố Tương xuống xe ?”
Thẩm Dịch lạnh lùng một tiếng:
“ mãnh thú mà cô đề phòng như trộm thế? Vừa chính là cứu hai các cô đấy.”
Giản Dao “ừm” một tiếng, cũng phủ nhận, đúng là tối nay nhờ Thẩm Dịch mặt nên mới giải quyết vụ lùm xùm .
giúp là giúp, chuyện ai lo nấy, cô thể yên tâm để Cố Tương đây một .
Cô đích đưa Cố Tương về.
“Nếu chịu giúp, chỉ còn cách gọi cho Phó Thịnh Niên để đến đây.”
Giản Dao lấy điện thoại , lục tìm trong danh bạ khá lâu, kỳ lạ là thấy tên “Đại Móng Heo”, vốn là biệt danh cô đặt cho Phó Thịnh Niên.
Tìm theo , cô phát hiện biệt danh đổi thành “Chồng” từ lúc nào .
Mà điều … do cô đổi.
Cô ngơ ngác chằm chằm hai chữ “chồng” hiện lên màn hình điện thoại, vẻ mặt hoang mang hết sức.
Ai động điện thoại của cô, còn dám đổi biệt danh của Phó Thịnh Niên?
Lúc , điện thoại của Thẩm Dịch reo lên.
Nhìn thấy tên hiển thị là Phó Thịnh Niên, thở phào nhẹ nhõm, sang với Giản Dao:
“Cô khỏi cần gọi cho , gọi đến , chắc giờ cũng đến lầu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-36.html.]
Chưa để Giản Dao kịp phản ứng, Thẩm Dịch cầm điện thoại ngoài máy.
Giản Dao vẫn còn ngơ ngác.
Anh đến ?
Thẩm Dịch gọi “viện binh”, quả nhiên là gọi cho Phó Thịnh Niên?
Cô mở cửa bước , đúng lúc thấy Phó Thịnh Niên từ thang máy .
Thẩm Dịch cúp máy, vội vàng bước nhanh đến đón .
“Chuyện giải quyết xong .”
Gương mặt Phó Thịnh Niên âm trầm, giọng lạnh như băng:
“Cô ?”
“Ở văn phòng , cô , yên tâm.”
Giản Dao phòng nghỉ, nhẹ nhàng đóng cửa.
Cô tới bên giường, gọi tên Cố Tương, nhưng giường vẫn ngủ say như chết, phản ứng.
Cô gọi thêm vài tiếng vẫn .
Cửa phòng nhanh chóng đẩy , cô đầu thì thấy Phó Thịnh Niên và Thẩm Dịch cùng bước .
“Đến đúng lúc lắm, qua đây giúp em bế Cố Tương xuống xe.”
Phó Thịnh Niên nhíu mày, sắc mặt cực kỳ khó coi:
“Em gì cơ?”
“Lại đây giúp một tay.”
Giản Dao đỡ Cố Tương dậy, đầu liếc Phó Thịnh Niên đang ngẩn ở cửa:
“Còn ngây đấy gì? Mau đây giúp.”
“…”
Anh chạy tới vì lo cho an nguy của cô, mà cô xem như lao công, đến liền bắt bế ?
Thẩm Dịch lúng túng , khẽ với Phó Thịnh Niên:
“Tối nay cứ để Cố tiểu thư đây .”
“ yên tâm.” Giản Dao vội “ đưa Cố Tương về.”
Thấy cô còn sức để “bày trò”, Phó Thịnh Niên chẳng buồn đôi co nữa, bỏ , xem như dư đến đây một chuyến vô ích.
“Phó Thịnh Niên.” Giản Dao gọi một tiếng, nhưng chẳng buồn đầu, bước kiên quyết.
Thẩm Dịch vội vàng đuổi theo, cùng tới chỗ thang máy.
Anh nhíu mày Phó Thịnh Niên, đoán đang nghĩ gì.
“Cậu mới tới mà ?”
Phó Thịnh Niên mặt biểu cảm, im lặng chờ thang máy.
Thẩm Dịch ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở thiện chí:
“Thằng nhóc họ Đường vẫn nhé, yên tâm để vợ ở đây một ?”
Thang máy mở , bên trong trống .
Phó Thịnh Niên yên bước .
Sau một lúc, cửa tự động đóng , mới giơ tay nhấn nút mở, nhưng mà bước trở .
Thẩm Dịch sững sờ, ngờ , vội vàng theo :
“Cậu bệnh ?”
Phó Thịnh Niên nhíu chặt mày, đẩy cửa văn phòng, bước thẳng phòng nghỉ.
Giản Dao vẫn bên giường, thấy bất ngờ thì ngạc nhiên:
“Về với .”
Cô gật đầu:
“Em sẽ về, nhưng còn Cố Tương…”
“Cô ở đây.” Phó Thịnh Niên giành lời “Cô ở đây sẽ vấn đề gì.”
Thẩm Dịch cũng nhanh chóng phụ họa:
“Cậu cứ yên tâm, cô mà mất một sợi tóc, cứ tới tìm tính sổ.”
Giản Dao suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng đồng ý.
Cô đắp chăn cho Cố Tương, đầu dặn dò Thẩm Dịch:
“Anh bắt nạt cô .”
Thẩm Dịch dở dở :
“Bà cô ơi, trong lòng cô tệ hại đến thế ?”
“Ừ.”
“…”
“Chính đấy nhé, cô mà rụng một sợi tóc, sẽ xử .”
Thẩm Dịch gật đầu lia lịa, như gà mổ thóc:
“Bà cô ơi, cô mau .”
Giản Dao liếc Cố Tương một nữa, khi sang dặn Thẩm Dịch thêm một câu:
“Anh đừng thừa lúc ngủ say mà giở trò nhé.”
Da đầu Thẩm Dịch tê rần, vội vàng sang cầu cứu Phó Thịnh Niên bằng ánh mắt đầy bất lực, chỉ mong Phó Thịnh Niên mau dắt bà cô giùm, chứ cô còn thêm câu nào nữa thì cũng phát điên mất.