Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 37.
Cập nhật lúc: 2025-08-02 14:15:28
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đi thôi.” Phó Thịnh Niên .
Người đàn ông mặt lạnh bước ngoài, Giản Dao nhanh chân đuổi theo.
Vào thang máy, cô lấy chìa khóa xe trong túi đưa cho Phó Thịnh Niên, nhận: “Em giữ .”
Cô khẽ “ồ” một tiếng, nhét chìa khóa về túi áo.
Ra khỏi câu lạc bộ, cô về phía chỗ đậu xe, mới mấy bước Phó Thịnh Niên gọi .
“Em ?”
Cô đầu , ngạc nhiên : “Đi lái xe chứ còn gì.”
“Lên xe .”
Phó Thịnh Niên chiếc Rolls-Royce trắng mà lái đến, thắt dây an , khởi động động cơ. Anh vội lái xe, mà cô qua cửa sổ xe.
Giản Dao liếc chiếc Rolls-Royce đen đậu xa, do dự vài giây, cuối cùng vẫn lên xe của Phó Thịnh Niên.
Trên đường về, cô càng nghĩ càng thấy yên tâm về Thẩm Dịch.
“Cố Tương ở câu lạc bộ, thật sự chứ?”
Phó Thịnh Niên nhíu chặt mày, sắc mặt , trả lời. Giản Dao cũng tiện hỏi thêm.
Anh Cố Tương ở vấn đề gì, Thẩm Dịch chắc cũng dám càn.
Cô mệt mỏi dựa ghế, cảm thấy đầu đau, cơn đau đến bất ngờ, rõ liên quan đến ly rượu uống .
Cô thở dài một , đưa tay day day huyệt thái dương đang nhức nhối, nhưng cơn đau chẳng những dịu bớt, mà còn càng lúc càng dữ dội.
Đau nhói cùng cảm giác choáng váng từng cơn ập đến, tim Giản Dao đập loạn, cô chợt hiểu , cái gọi là rượu sạch chỉ là lời dối trá, ly rượu mà Đường Chiến đưa cho cô chắc chắn bỏ gì đó.
“Nếu cô thích , thì đừng dây dưa với . Nếu cô dám tổn thương trái tim , sẽ g.i.ế.c cô.”
Lời Đường Chiến với cô trong phòng bao cứ văng vẳng bên tai.
Giờ nghĩ , cô bỗng cảm thấy sợ.
Đường Chiến vì Đường Tiêu mà đối xử với cô như , thật quá vô lý. Rõ ràng cô từng dây dưa gì với Đường Tiêu, ở khách sạn là chủ động, còn tưởng rằng vết thương tay cô là do Phó Thịnh Niên gây .
Phó Thịnh Niên đúng là thích cô thật, nhưng cũng đến mức thô bạo với cô như thế.
Cô cố chịu đựng cơn đau đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đột nhiên, chiếc Rolls-Royce phanh gấp, tiếng phanh chói tai khiến Giản Dao giật mở mắt, hoảng hốt sang Phó Thịnh Niên bên cạnh.
Người đàn ông lạnh lùng về phía xe, nơi đó, một đang , tay cầm gậy bóng chày.
Dưới ánh đèn xe, cô nhận đó là gã buộc tóc sam từng gặp trong phòng bao, lòng chợt thắt , đến thật .
“Người …”
Chưa kịp hết câu, Phó Thịnh Niên tháo dây an , mở cửa xe.
Cô vội kéo lấy vạt áo : “Đừng xuống.”
“Không .”
Phó Thịnh Niên gạt tay cô , chỉ “Ở yên trong xe”, bước xuống.
Cửa xe “rầm” một tiếng đóng .
Từ góc tối lờ mờ lập tức xuất hiện thêm hơn chục , ai nấy đều cầm theo gậy gộc, trong chớp mắt vây kín lấy Phó Thịnh Niên.
Rõ ràng là chuẩn từ , và mục tiêu chính là bọn họ.
Giản Dao trận thế đó cho hoảng sợ, lập tức lấy điện thoại định gọi cảnh sát. đúng lúc , cửa xe một gã mặt vết sẹo dài giật mở.
“Ra đây.”
Gã túm lấy cánh tay cô, kéo cô xuống xe.
Cơn choáng bất ngờ khiến cô vững, ngã nhào xuống đất, điện thoại cũng gã mặt sẹo giật lấy.
Phó Thịnh Niên cau mày, lạnh giọng quát: “Đừng động cô .”
Giản Dao hoảng loạn về phía những kẻ đang bao vây Phó Thịnh Niên, vài từng gặp trong phòng bao, khác thì mặt mũi lạ hoắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-37.html.]
trong đám đó, bóng dáng Đường Chiến.
Đường Chiến rõ ràng thả cô , lý nào sai đến chặn bọn họ nữa.
Người cầm đầu là gã thanh niên buộc tóc, vẻ chuyện là chủ ý của .
Chắc là đánh nên trả thù.
Lúc , đang lạnh Phó Thịnh Niên, một tay vung gậy bóng chày, ngạo mạn :
“Phó đại thiếu, chi bằng lo cho bản là .”
Phó Thịnh Niên trận thế dọa sợ: “Chỉ bằng mấy các canh?”
“Khẩu khí lớn quá ha?”
“Muốn từng lên một, cùng xông ?”
Nụ mặt gã tóc b.í.m cứng đờ, cơ mặt giật nhẹ hai cái, nghiến răng: “Lên cho !”
Tim Giản Dao lập tức nhảy lên tận cổ họng, đám đó cầm gậy xông tới chỗ Phó Thịnh Niên, tất cả lập tức lao đánh .
Cô hoảng hốt bò dậy, định xe lấy điện thoại của Phó Thịnh Niên để gọi cảnh sát.
cổ áo gã mặt sẹo bên cạnh túm chặt.
Hắn hung hãn kéo cô dậy, cánh tay rắn chắc siết chặt cổ cô, lôi cô về phía lề đường.
“Phó Thịnh Niên!”
Cô gắng hết sức hét lên một tiếng.
Người đàn ông đoạt một cây gậy bóng chày thì thấy tiếng kêu cứu của Giản Dao, lơ đãng mất tập trung một thoáng, lập tức một cú đập mạnh từ phía vai.
Anh xoay đá văng kẻ tấn công, đầu Giản Dao, thấy cô kéo , lửa giận lập tức bốc lên ngùn ngụt.
Thời còn học, Phó Thịnh Niên từng học quyền , khi Phó thị thì bận rộn nên còn thời gian đến phòng tập, nhưng chỉ chừng thì vẫn đối thủ của .
Anh chỉ mất chút thời gian để hạ gục đám đó, đó lập tức đuổi theo hướng Giản Dao kéo .
Tác dụng của thuốc lúc lên đỉnh điểm, Giản Dao choáng váng mơ hồ, ý thức trở nên lẫn lộn.
Cô cố gắng cào tay gã mặt sẹo, dùng hết sức lực , móng tay móc sâu da thịt khiến đau đến kêu lên một tiếng, theo phản xạ vung gậy đánh trả.
Giản Dao ngã vật xuống đất, tưởng rằng gậy sẽ đánh thì một bóng lao tới, tung cú đá mạnh khiến gã mặt sẹo văng xa hơn hai mét, gậy bóng chày trong tay cũng văng .
Khi rõ chắn mặt là Phó Thịnh Niên, Giản Dao thở phào nhẹ nhõm.
Cô cố gượng dậy nhưng vững, Phó Thịnh Niên kéo lòng.
“Em thương ?”
Lúc , bộ sự chú ý của đều dồn về phía cô, để ý đến việc gã mặt sẹo nhặt cây gậy và đang vung mạnh về phía từ phía .
Cô cảnh báo Phó Thịnh Niên, nhưng kịp nữa, theo phản xạ, cô đẩy mạnh sang một bên, nhưng do thuốc còn tác dụng, tay cô chút sức lực, đẩy nổi.
Thấy cây gậy sắp đánh xuống, cô chỉ thể dùng chắn .
“Bộp!” một tiếng vang khô khốc, lưng cô đau nhói dữ dội.
Gậy giáng trúng lưng cô, cả cô mềm nhũn, đau đến mức phát nổi tiếng nào, mắt tối sầm chẳng gì nữa.
Khi cô tỉnh , là ngày hôm , trời sáng rõ.
Cô đang giường trong phòng , lão phu nhân cạnh giường, lo lắng cô.
Thấy cô mở mắt, cuối cùng gương mặt bà cũng nở một nụ nhẹ nhõm:
“Cháu tỉnh , còn đau ?”
Cô dậy, nhưng cử động, lưng lập tức đau nhức dữ dội.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Ngoan, yên, đừng cử động.” Lão phu nhân thở dài một tiếng.
“Tối qua cháu với Thịnh Niên ? Bị phục kích giữa đêm, bà sợ c.h.ế.t khiếp.”
“Anh ạ?”
Lão phu nhân ngẩn , nhận “ ” trong miệng cô là chỉ Phó Thịnh Niên, vội đáp:
“Nó đến đồn cảnh sát , đám đêm qua đều bắt cả .”