Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 38.
Cập nhật lúc: 2025-08-02 14:17:41
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Anh thương ?” Giản Dao lo lắng hỏi.
Ký ức cuối cùng của cô tối qua là lúc chắn gậy giúp Phó Thịnh Niên, đó xảy chuyện gì thì cô .
Lão phu nhân mỉm đáp: “Nó cả.”
Cô thở phào nhẹ nhõm: “Không là .”
“Điện thoại của cháu rơi hỏng , Thịnh Niên nhờ trợ lý mua cái mới, để trong ngăn kéo .” Lão phu nhân khẽ hất cằm về phía tủ đầu giường.
Giản Dao gật đầu, thực cô chẳng mấy quan tâm đến điện thoại, chỉ cần Phó Thịnh Niên thương là .
“Đói ?” lão phu nhân hỏi.
“Một chút ạ.”
“Bà bảo chuẩn gì đó cho cháu ăn.” Lão phu nhân chống gậy dậy, chậm rãi rời khỏi phòng.
Giản Dao cẩn thận xuống giường, phát hiện quần áo . Cô định hỏi ai đồ cho thì ngẩng đầu thấy La Tây ở cửa.
La Tây cúi chào lão phu nhân, cung kính tiễn bà ngoài, đó ánh mắt chuyển sang Giản Dao, thấy cô tỉnh, mỉm nhạt:
“Cô thấy ?”
Giản Dao lắc đầu, bảo .
La Tây phòng, ngoài cửa oán trách: “Giữa đêm Phó Thịnh Niên gọi gấp đến, tới giờ vẫn chợp mắt. Giờ cô , về đây.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Cảm ơn .”
“Không cần khách sáo, một nhà cả.”
La Tây rời , nhưng mấy bước , tò mò hỏi:
“Cô vẫn đồng ý ly hôn ?”
Giản Dao ngẩn .
La Tây phần ngại ngùng : “ cứ tưởng hai sớm ly hôn .”
Hai năm hôn nhân sớm đến hạn, hồi đó khi Phó Thịnh Niên quyết định cưới Giản Dao, từng tuyên bố chỉ cho cô hai năm, hết hạn thì ly hôn.
Chuyện thật là từ Giản Thi thi, rõ thật giả, cũng từng xác nhận với Phó Thịnh Niên.
Trong ấn tượng của La Tây, mỗi nhắc đến Giản Dao mặt Phó Thịnh Niên, đối phương đều lảng tránh.
“ cũng tưởng sẽ ly hôn.” Giản Dao khổ.
Phó Thịnh Niên cứ mãi trì hoãn ly hôn, cô cũng gì . Mấy tháng cô ký tên đơn ly hôn, nhưng chính đổi ý, còn xé nát tờ giấy đó.
“Ý cô là, hai sẽ ly hôn nữa?” La Tây hỏi tới.
Giản Dao im lặng.
Ly hôn giờ chẳng còn do cô quyết định nữa, quyền lựa chọn trong tay Phó Thịnh Niên.
Cô khó hiểu La Tây, cảm thấy quan tâm đến chuyện hôn nhân của cô và Phó Thịnh Niên quá mức, rõ ràng là kiểu ngoài công việc thì chẳng hứng thú với chuyện gì cả.
“Sao tò mò chuyện của chúng ?”
La Tây nhẹ, thẳng thắn : “Thật hy vọng hai đừng ly hôn.”
Giản Dao bất ngờ: “Thật ?”
“Hồi còn học, thấy hai xứng đôi .”
Khóe môi Giản Dao khẽ cong, thần kinh đang căng thẳng cuối cùng cũng dần thả lỏng.
Cô luôn tưởng La Tây ủng hộ cuộc hôn nhân giữa cô và Phó Thịnh Niên, ngờ về phía họ.
Sau khi La Tây rời , cô nhà tắm, cởi áo, lưng soi gương, liền thấy cả mảng lưng cùng vai phủ đầy vết bầm tím.
Cô nhíu mày, thầm nghĩ với bộ dạng thì hôm nay chắc chắn thể quảng cáo.
Theo lịch định, hôm nay cô quảng cáo dầu gội đầu, trang phục sẽ để lộ một phần vai, mà phần vai cô lúc đang bầm tím nặng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả hình ảnh.
Trừ phi dùng phấn nền để che phủ bộ, nhưng hiện giờ lưng cô còn sưng đau thế , thích hợp để trang điểm chút nào.
Cô mặc áo, lấy chiếc điện thoại mới trong ngăn kéo. Thẻ SIM cũ lắp sẵn, bộ danh bạ từ máy cũ cũng chuyển sang.
Cô tìm của Chu Hồng, gọi điện thông báo việc hoãn lịch quảng cáo.
Vừa tắt máy xong, cô liền thấy một tràng bước chân quen thuộc.
Tiếng bước chân vang lên từ hành lang, nhịp bước khá gấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-38.html.]
Là Phó Thịnh Niên .
Tiếng bước chân của , cô thể dễ dàng nhận .
Cô đặt điện thoại xuống, căng thẳng chằm chằm về phía cửa phòng. Rất nhanh đó, cửa ai đó đẩy mở từ bên ngoài.
Phó Thịnh Niên bước , thấy cô tỉnh và đang chằm chằm thì khựng hai giây, : “Chuyện tối qua giải quyết xong.”
Cô gật đầu.
Phó Thịnh Niên đến mặt cô, liếc thấy hộp thuốc đặt tủ đầu giường, là thuốc La Tây kê đơn. Sáng sớm nay nhờ quản gia Quyền đến bệnh viện lấy thuốc, là thuốc tiêu bầm tan m.á.u tụ.
“Em bôi thuốc ?”
Giản Dao ngơ ngác : “Thuốc gì cơ?”
Anh cầm lấy hộp thuốc tủ, hiệu bảo cô xoay .
Cô lập tức căng thẳng: “Anh định bôi thuốc cho em á?”
“Không ?”
“……”
Giản Dao mừng lo, hai tay nắm chặt vạt áo, .
Thấy cô vẫn yên nhúc nhích, Phó Thịnh Niên liền vòng phía cô: “Cởi áo .”
“Không cần , đợi khi nào rảnh thì…”
Cô còn hết, tay đàn ông với tới, định giúp cô cởi áo.
Cô vội nắm lấy tay , ánh mắt hai chạm , khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng: “Thật sự cần .”
Phó Thịnh Niên hiểu cô đang giả vờ giữ kẽ cái gì, thể cô, qua bao .
“Em tự cởi để ?”
Giản Dao: …
“Quần áo em hôm qua là cho đấy.”
“……”
Mặt Giản Dao càng lúc càng nóng ran, tim cũng đập thình thịch.
Tối qua cô hôn mê gì, hóa quần áo là Phó Thịnh Niên giúp cô ?
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó thôi, mặt cô đỏ ửng, dám thẳng mắt nữa.
Phó Thịnh Niên cố kiên nhẫn chờ một lúc, đến khi định tay giúp cô cởi áo thì đúng lúc, chạy tới.
“Thiếu phu nhân, cơm chuẩn xong ạ.”
Vừa dứt lời, liền nhận khí trong phòng gì đó là lạ, lập tức khôn khéo lùi mấy bước, khi rời khỏi phòng còn quên nhẹ nhàng đóng cửa.
Giản Dao vội đẩy tay Phó Thịnh Niên đang giữ lấy vạt áo cô: “Anh xem, đến cũng hiểu lầm đấy.”
“Hiểu lầm gì? Em vốn dĩ là vợ mà.”
“……”
Giản Dao nghẹn lời.
Một câu “Em vốn dĩ là vợ ” … thật quá dễ khiến hiểu lầm.
Rõ ràng là sớm muộn gì họ cũng sẽ ly hôn mà.
“Em đói, em xuống ăn .” Cô chỉnh chiếc áo ngủ kéo nhăn, cố ý giữ cách với .
Phó Thịnh Niên chau mày, bất ngờ kéo cô trở mặt, nhân lúc cô còn phản ứng kịp liền nhẹ nhàng đặt cô sấp xuống giường.
Cô giãy giụa dậy, nhưng đàn ông vén áo ngủ của cô lên.
Áo ngủ cô mặc là kiểu rộng rãi, hình cô gầy gò, nên khi vén lên cũng ảnh hưởng gì đến việc bôi thuốc.
“Đừng động đậy.”
Mặt Giản Dao đỏ như máu, cô vội vớ lấy một chiếc gối, úp mặt trong.
Phó Thịnh Niên thấy cô chịu ngoan ngoãn, liền xuống mép giường, cẩn thận thoa thuốc mỡ lên vùng bầm tím lưng cô.
Vết bầm lớn, thôi cũng thấy đau.
Anh tay nhẹ, thỉnh thoảng còn hỏi đau .
Cô đáp, cho dù đau cũng cố chịu.