Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 39.
Cập nhật lúc: 2025-08-02 14:32:00
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn những vết bầm tím lưng Giản Dao, Phó Thịnh Niên cau mày thật chặt, trong đầu kìm hiện lên hình ảnh tối qua cô bất ngờ chắn mặt , dùng gánh trọn một cú đánh.
Trong khoảnh khắc bản năng, kịp suy nghĩ gì, cô lấy thể gầy yếu của để bảo vệ .
Rõ ràng lúc đó cô vững nữa .
Sau khi bôi thuốc xong, dậy, tiện tay đặt hộp thuốc lên tủ bên cạnh.
“Đi ăn cơm thôi.”
Giản Dao vẫn sấp giường, mặt vùi gối, lẩm bẩm: “Em ăn .”
“Không đói ?”
Cô trả lời, ngẩng đầu hít mạnh một , vùi mặt gối lâu quá, suýt chút nữa nghẹt thở.
Liếc thấy Phó Thịnh Niên vẫn còn bên cạnh, cô úp mặt gối.
“Anh còn ?”
Phó Thịnh Niên rõ cô gì, cũng chẳng hiểu rốt cuộc cô đang trò gì, chỉ là bôi thuốc thôi mà, gì mà ngại?
Cơ thể cô chỗ nào cũng từng qua, đêm qua thậm chí còn là tự tay quần áo cho cô…
Nghĩ tới đó, chính mặt cũng nóng lên.
“Đi ăn cơm.”
Giản Dao lí nhí “ờ” một tiếng, nhưng vẫn nhúc nhích.
“Em tự xuống, để vác em xuống?”
Giản Dao từ từ bò dậy, chút hoảng hốt, cô cảm thấy Phó Thịnh Niên hôm nay quan tâm đến cô quá mức.
Trước đây cô bỏ bữa cả ngày cũng chẳng buồn hỏi, giờ sợ cô đói?
“Em ăn cũng mà.” cô cứng miệng.
Lời dứt, cổ tay liền một bàn tay rắn chắc nắm chặt, Phó Thịnh Niên kéo cô đến mặt, thêm lời nào, trực tiếp vác cô lên vai.
“Em… em ăn cũng mà!”
Người đàn ông sải bước khỏi phòng.
Cô quá nhẹ, vác vai tốn chút sức nào.
Vì giữ vóc dáng lên hình, cô thường xuyên kiểm soát ăn uống, khi cả ngày chỉ ăn một bữa, chẳng trách mà mắc bệnh dày.
“Anh thả em xuống, em tự !”
Phó Thịnh Niên gì, lặng lẽ thẳng xuống lầu, hướng thẳng về phía phòng ăn.
Người múc sẵn cháo đặt lên bàn, lão phu nhân cũng tới, chỉ đợi Giản Dao xuống ăn.
Thấy Phó Thịnh Niên vác Giản Dao phòng ăn, lão phu nhân nở nụ đầy suy tư, ảo giác , bà cảm thấy thái độ của Phó Thịnh Niên với Giản Dao hình như đổi.
Ít nhất thì giờ cũng quan tâm cô .
Anh kéo ghế , đặt cô xuống, đẩy bát cháo tới mặt cô, giọng đầy bá đạo:
“Ăn.”
Giản Dao đỏ mặt tía tai, lúng túng liếc một cái, lí nhí lẩm bẩm:
“Cho heo ăn chắc?”
“Anh thì mong em thể ăn nhiều như heo một chút đấy.”
“……”
Lão phu nhân bật khẽ: “Thịnh Niên đúng đấy, ăn nhiều , cháu gầy quá .”
Giản Dao ngoan ngoãn gật đầu, cầm muỗng cúi đầu ăn cháo.
Phó Thịnh Niên bên cạnh, ánh mắt dõi theo cô rời lấy một giây.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bị chằm chằm như , cô chút căng thẳng, cảm thấy hôm nay Phó Thịnh Niên như biến thành khác .
“Bây giờ mấy giờ ạ?” cô hỏi.
Lão phu nhân đáp: “Gần trưa .”
Thì cô ngủ lâu như .
“Anh đến công ty ?” Giản Dao liếc Phó Thịnh Niên, định nhắc rằng hôm nay Giản Thi sẽ mang cơm trưa đến công ty cho . khi lời sắp , cô ngập ngừng, cuối cùng đành nuốt trở .
“Anh nghỉ.” Phó Thịnh Niên nhàn nhạt đáp.
Anh thức suốt đêm qua, giải quyết xong chuyện rắc rối tối qua, mới từ đồn cảnh sát về, cơ thể quả thật phần mỏi mệt. Bên công ty cũng sắp xếp thỏa, việc gì quan trọng.
Thấy Giản Dao ăn uống khá , bát cháo vơi hơn nửa, liền dậy rời khỏi phòng ăn, thẳng lên phòng.
Sau khi tắm nước nóng xong, xuống giường, đúng lúc đó điện thoại reo lên.
Hiển thị cuộc gọi là trợ lý Điền Dã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-39.html.]
Anh chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, tiện tay ném sang một bên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên , liên lạc với Phó Thịnh Niên, Điền Dã đặt điện thoại xuống, Giản Thi đang xách hộp cơm xông thẳng văn phòng tổng giám đốc bất chấp thư ký ngăn cản, chỉ bất lực thở dài.
Thư ký buồn bất đắc dĩ: “Cản nổi.”
“Để chuyện với cô .”
Điền Dã bước văn phòng, thấy Giản Thi ghế sô-pha, liền nhanh tới, lễ độ :
“Giản tiểu thư, hôm nay Phó tổng khỏe, sẽ đến công ty. Cô đừng chờ nữa.”
Giản Thi tròn xoe mắt ngạc nhiên: “Anh Niên bệnh ?”
“ cũng rõ lắm.”
Không kịp nghĩ nhiều, Giản Thi lập tức xách hộp cơm dậy rời .
Thật sáng nay cô thấy tin nhắn của Phó Thịnh Niên, bảo cô đừng mang cơm đến, nhưng cô vẫn tạo bất ngờ cho .
Hộp cơm hôm nay là cô tự tay chuẩn , bận rộn từ sáng sớm. Không ngờ Phó Thịnh Niên đến công ty.
Cô tavội vã rời khỏi tòa nhà Phó thị, lên xe bảo tài xế đưa đến nhà họ Phó.
…
Giản Dao ăn xong cháo, liền cùng lão phu nhân vườn dạo.
Tâm trạng lão phu nhân , khoác tay Giản Dao, :
“Thịnh Niên vẫn giống hồi nhỏ, tính cách thì kiêu ngạo, nhưng với cháu, bà , nó thật lòng quan tâm đấy.”
Giản Dao mỉm khẽ gật đầu.
“Cháu mau dưỡng sức khỏe cho , sớm sinh cho đứa chắt.” Lão phu nhân tít cả mắt.
Giản Dao đỏ mặt, nhỏ giọng: “Chúng cháu đều bận rộn mà.”
“Bà các cháu bận, nhưng cũng nghĩ cho bà một chút chứ. Bà già , mong gì nhiều, chỉ mong khi nhắm mắt thấy mặt chắt . Cháu đừng để bà luôn miệng nhắc chuyện .”
“Cháu hiểu , bà nội.”
Lúc , một chiếc xe đen dừng trong sân.
Từ xa, Giản Dao thấy một bóng dáng thướt tha bước xuống xe, vội vàng chạy nhà.
Dù cách khá xa, cô vẫn nhận đó là Giản Thi.
Ngẩn mấy giây, cô với lão phu nhân: “Là Thi Thi đến.”
Vừa đến hai chữ “Thi Thi”, nụ mặt lão phu nhân liền biến mất, giọng vui:
“Sao nó đến nữa?”
“Cháu xem .”
“Đi , đừng để nó phiền Thịnh Niên. Thịnh Niên thức trắng cả đêm .”
Giản Dao khẽ đáp “”, bước nhanh nhà.
Vừa cửa, cô liền thấy tiếng Giản Thi đang trách móc giúp việc.
“ đến thăm Niên, tại cho gặp?”
Trước sự giận dữ của Giản Thi, giúp việc nhỏ giọng giải thích:
“Thiếu gia đang nghỉ ngơi, tiện tiếp khách.”
“Anh bệnh nặng lắm ?”
Người giúp việc hỏi đến sững sờ: “Thiếu gia …”
“Anh ? Có nghiêm trọng lắm ?”
Giản Thi sốt ruột định xô giúp việc thì vai bỗng ai đó vỗ nhẹ từ phía .
Cô tưởng đến cản , liền theo bản năng vung tay tát một cái.
“Bốp!” một tiếng giòn tan vang lên.
Cái tát nặng nề rơi trúng mặt Giản Dao, khiến đầu cô ong lên, phòng , đánh đến ngã nhào xuống đất.
Người giúp việc hoảng hốt hét lên: “Thiếu phu nhân!” lập tức chạy đến đỡ cô dậy.
Giản Dao đánh cho choáng váng, nửa bên mặt nóng rát bỏng đau.
Nhận đánh nhầm , Giản Thi cũng hoảng loạn, đẩy giúp việc , đôi mắt đỏ bừng:
“Chị… chị em gì? Em tưởng là giúp việc… Chị chứ?”
Giản Dao giận bất lực:
“Dù là giúp việc thì cũng thể đánh như thế chứ.”