Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 41.

Cập nhật lúc: 2025-08-02 14:55:01
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thiếu gia.” Người giúp việc bên cạnh gọi một tiếng.

Phó Thịnh Niên sang .

Ánh mắt chạm đôi mắt sâu đen của , Giản Dao liền vội mặt , né tránh ánh đó.

Hạt Dẻ Rang Đường

Phó Thịnh Niên nhận sắc mặt cô tái nhợt, vẫn còn dìu mới , cơ thể yếu ớt đến mức dường như thể ngã bất cứ lúc nào. Đôi mắt thoáng hiện lên vẻ lo lắng.

“Thiếu phu nhân ngã từ cầu thang.” Người giúp việc liếc Giản Thi, trong lòng tự nhiên nghiêng về phía Giản Dao, liền thẳng:

“Là Giản tiểu thư đẩy cô .”

Đồng tử Phó Thịnh Niên co , lập tức nhấc chân về phía Giản Dao.

Giản Thi vội vàng nắm lấy cánh tay :

“Anh Niên, em đẩy chị !”

“Cô đẩy , chúng đều thấy rõ.” Người giúp việc giận dữ lên tiếng.

Giản Thi cuống quýt:

“Anh Niên, tin em, là chị bất ngờ chạy kéo em… em cố ý đẩy chị …”

Phó Thịnh Niên giải thích, chút do dự hất tay cô , sải bước về phía Giản Dao.

“Em ?”

Giản Dao cúi đầu, , cũng lời nào.

“Có thương ở ?” Giọng nặng hơn.

Cô lặng lẽ lắc đầu. khi thấy Giản Thi cũng đang tới, cô liền vòng qua Phó Thịnh Niên để tránh .

Thế nhưng cổ tay nắm chặt.

“Buông tay .”

Phó Thịnh Niên rằng cúi bế thốc cô lên vai, để tâm đến Giản Thi đang theo , sải bước về phòng của cô.

Giản Thi ngây , khó tin cảnh tượng , Phó Thịnh Niên thẳng tay bế Giản Dao ngay mặt cô .

“Anh Niên!” Cô tức giận hét lên một tiếng.

Bước chân Phó Thịnh Niên khựng một nhịp, nhưng khi đầu , ánh mắt lạnh lẽo như băng, giọng cũng mang theo lửa giận kìm nén:

“Về nhà .”

“Em… em…”

“Về ngay!” Anh quát một tiếng trầm thấp.

Giản Thi giật run bắn.

Nhìn , hai giúp việc đang bên cạnh đều đầy vẻ hả hê.

Một trong đó còn trề môi :

“Thiếu gia bảo cô , Giản tiểu thư, mời về cho.”

“Các cô…” Giản Thi tức đến nghẹn họng.

Cả nhà họ Phó từ xuống ai ai cũng về phía Giản Dao.

Giờ ngay cả Phó Thịnh Niên cũng vì Giản Dao mà đuổi cô .

cam lòng.

thật sự cố ý đẩy Giản Dao, lúc đó cô chỉ quá vội vàng gặp Phó Thịnh Niên mà thôi…

Giản Dao im vai Phó Thịnh Niên, chẳng còn sức để vùng vẫy, cũng một lời.

Cô để mặc bế về phòng.

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đỡ cô xuống, đắp chăn cẩn thận, ý rời , mà kéo ghế xuống bên cạnh giường.

“Nói thật , thương ?” Giọng dịu dàng, khác hẳn với cách nạt nộ Giản Thi.

Cô sững hồi lâu, cuối cùng khẽ lắc đầu, hề nhắc đến của Giản Thi một lời.

Cô chỉ đau, chứ đến mức gãy xương.

cú ngã đó… cũng đủ khiến cô chịu trận .

Phó Thịnh Niên dậy bước ngoài, dặn giúp việc phiền, phòng, đóng cửa .

Anh tới bên giường, lặng lẽ cô.

Giản Dao thấy lạ, hiểu vì còn ở .

Rõ ràng ngủ suốt đêm qua, giờ chẳng nên về phòng nghỉ ngơi ?

“Anh buồn ngủ ?”

Phó Thịnh Niên trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-41.html.]

Anh chỉ cúi , … chui thẳng chăn của cô.

Cô căng thẳng đến mức dậy, nhưng Phó Thịnh Niên kéo cô , tay tự nhiên vòng qua eo cô: “Ngủ .”

Tim Giản Dao đập thình thịch, cô dán sát cơ thể ấm áp của , từng dây thần kinh đều căng như dây đàn.

Cô nuốt khan, đầu liếc đàn ông bên cạnh.

Phó Thịnh Niên nhắm mắt ngủ .

dám thở mạnh, cứng ngắc như một xác chết.

“Thả lỏng.”

Giọng khàn khàn vang lên bên tai, thở ấm nóng phả cổ cô, khiến cô nhột nhột.

Cô hít sâu vài , cố gắng thả lỏng cả lẫn tinh thần.

Do ngủ quá lâu, nên giờ cô chút buồn ngủ nào, ngược Phó Thịnh Niên nhanh chìm giấc ngủ, thở đều đều.

dám cử động, sợ tỉnh giấc.

Không bao lâu, cô tê dại.

Cô nhẹ nhàng gỡ tay đang đặt ở eo , vén chăn, rón rén xuống giường.

Sau khi chắc chắn thức dậy, cô cầm điện thoại lặng lẽ rời khỏi phòng, còn quên khép cửa .

thời gian màn hình điện thoại, hơn ba giờ chiều.

Vẫn thấy Cố Tương liên lạc gì, cô bắt đầu lo lắng tình hình bên đó .

qua hành lang, cho đến khi m.á.u huyết lưu thông trở , tay chân còn tê rần mới thư phòng của Phó Thịnh Niên, gọi điện cho Cố Tương.

Tín hiệu đổ chuông lâu mới bắt máy, câu đầu tiên của Cố Tương là chất vấn:

“Tối qua, bỏ tớ ở câu lạc bộ một hả?”

“Cậu ngủ say như con heo chết, còn to xác như , tớ kéo nổi.”

Cố Tương tức tối: “Tớ to bao giờ? Tớ gầy đấy nhé, chỉ là cao thôi!”

Giản Dao bật vì tiếng hét của cô bạn, dịu giọng giải thích:

“Thẩm Dịch bảo đảm sẽ , Phó Thịnh Niên mặt.”

Cố Tương sửng sốt: “Phó Thịnh Niên cũng đến đó ?”

Cố Tương nhớ hình như tối qua thấy .

“Anh đến.”

“Ồ…” Cố Tương khẽ ồ một tiếng, lẩm bẩm: “Thẩm Dịch đúng là chẳng gì tớ thật.”

Sáng nay tỉnh dậy, cô thấy vẫn mặc nguyên quần áo, thở phào nhẹ nhõm.

Khi gần trưa, câu lạc bộ ban ngày mở cửa, trong phòng nghỉ chỉ còn cô. Thẩm Dịch để một mảnh giấy, dặn cô khi tỉnh thì lối rời .

“Không ngờ cũng điều.”

Giản Dao thì nghĩ .

Tối qua Thẩm Dịch dám gì, là vì cô và Phó Thịnh Niên liên tục gây áp lực.

thể để tâm, nhưng lời của Phó Thịnh Niên thì dám phớt lờ.

“Dù tối qua Thẩm Dịch gì, nhưng mà bỏ mặc tớ một nữa, tớ giận thật đó!” Cố Tương tức giận cảnh cáo.

Giản Dao vội nhận : “Tớ sai , dám nữa.”

Cố Tương hừ một tiếng, cho cãi: “Phạt tối nay đến nhà tớ ăn cơm với tớ!”

“Không , hôm nay tớ tiện ngoài.”

“Không quan tâm! Nếu đến, tớ thèm để ý đến nữa!”

Chưa đợi Giản Dao dỗ dành, Cố Tương cúp máy.

Xem cô bạn thật sự còn để bụng chuyện tối qua.

Giản Dao dặn giúp việc chuẩn xe, phòng đồ.

Cô đội mũ, đeo khẩu trang kín mít, đến 4 giờ chiều thì mặt ở cửa tiệm váy cưới của Cố Tương.

Biết hôm nay Cố Tương mặt tại tiệm, cô liền đến thẳng nhà riêng của bạn.

Phó Thịnh Niên ngủ dậy thì trời nhá nhem tối.

Nhận bên cạnh còn ở đó, giường chỉ còn , liền dậy, phòng tắm rửa mặt xuống lầu.

Anh tưởng Giản Dao vẫn còn ở nhà, nhưng khi xuống đến tầng một thì chỉ thấy lão phu nhân đang trong phòng khách.

“Giản Dao bà?”

Lão phu nhân mỉm : “Dao Dao đến nhà bạn .”

Phó Thịnh Niên nhíu mày, trong lòng thấy khó chịu.

Cô đang thương, mà còn chạy ngoài ăn chơi, đúng là chẳng quý trọng sức khỏe của chút nào!

Loading...