Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 42.
Cập nhật lúc: 2025-08-02 14:55:18
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão phu nhân thấy vẻ mặt Phó Thịnh Niên vui, liền híp mắt nhắc nhẹ một câu:
“Vừa , lát nữa cháu đón con bé về nhé.”
Mặt Phó Thịnh Niên đổi sắc, xoay thẳng về phòng ăn.
Ngủ một buổi chiều, giờ đói .
Anh kéo ghế xuống, chờ bữa tối dọn lên.
Bên , Giản Dao bắt đầu thưởng thức bữa ăn nóng hổi hấp dẫn.
Tay nghề nấu ăn của Cố Tương , học từ ai, món gì cũng , lúc nào cũng hợp khẩu vị Giản Dao.
Thấy cô ăn ngon lành, Cố Tương cũng vui theo.
“Hôm nay ăn khỏe ghê, còn kiêng khem nữa ?”
Giản Dao khẽ: “Có tớ ăn nhiều một chút.”
“Ai ?”
Giản Dao trả lời, nhưng nụ trong mắt thì giấu .
Cố Tương nheo mắt cô, đầy nghi hoặc: “Có chuyện nha! Khai thật .”
“Làm gì chuyện gì.”
“Cậu nghĩ tớ hiểu ?”
Từ khi Giản Dao lấy Phó Thịnh Niên, cô ít hẳn , nhưng hôm nay đến thấy cô , ăn cơm cũng , còn thỉnh thoảng ngẩn như đang mơ mộng điều gì đó.
Nói gì, ai mà tin ?
“Cậu cứ tủm tỉm, chẳng lẽ quan hệ giữa và Phó Thịnh Niên… tiến triển ?”
Câu đ.â.m trúng trọng tâm.
Dù ngữ khí quá chắc chắn, nhưng với hiểu của Cố Tương về Giản Dao, tâm trạng như chắc chắn liên quan đến Phó Thịnh Niên.
Giản Dao gắp một miếng thịt kho bỏ miệng, nhẹ gật đầu.
Cố Tương mừng rỡ: “Không dễ gì nha! Hai năm kết hôn, rốt cuộc hai cũng chút tiến triển ! Phát triển đến mức nào ? Anh đè xuống giường hôn cuồng nhiệt ?”
Giản Dao bật thành tiếng: “Chưa.”
Cô vui, chỉ vì hôm nay Phó Thịnh Niên chủ động chui chăn cô, bằng lòng ngủ chung giường với cô.
Không giống như mấy nghỉ cùng ở Lâm Hải, là do tự nguyện.
Cô vì mà đỡ một gậy, nhưng cái gậy đó… cũng uổng.
“Đến giờ vẫn từng hôn ?” Cố Tương tròn mắt ngạc nhiên.
Giản Dao trầm mặc một lúc, nhỏ giọng: “Có hôn một .”
“Được đấy! Là khởi đầu mà!” Cố Tương phấn khích vỗ một cái lên lưng Giản Dao, ngờ khiến cô đau đến hít một lạnh.
“Sao ?” Cố Tương sững “Tớ đánh đau ?”
Cô dùng sức, chỉ vỗ nhẹ thôi mà.
“Ừm… lưng tớ thương, nhẹ thôi.”
“Bị thương?”
Cố Tương lập tức lo lắng, ăn nữa, bước đến cạnh Giản Dao, cúi vén áo cô lên kiểm tra.
Thấy cả một mảng bầm tím lớn, cô sợ đến giật nảy :
“Cái là gì ?”
Giản Dao đến chuyện tối qua, sợ cô bạn lo lắng:
“Không cẩn thận ngã.”
“Cậu gạt ma , ngã mà thâm tím kiểu ?”
“Đừng hỏi nữa.”
Thấy cô , Cố Tương cũng truy hỏi thêm.
Ăn xong, Cố Tương leo lên sofa, chọn một tư thế thoải mái, mở phim, định rủ Giản Dao xem cùng.
Giản Dao lấy điện thoại xem giờ, tám giờ tối.
“Phim thì để , tớ về .”
Cố Tương bĩu môi: “Sớm thế? Đang vui mà về ?”
Giản Dao chỉ , đáp.
Thực cô sợ Phó Thịnh Niên sẽ lo lắng cho .
Lúc cô , vẫn đang ngủ, giờ chắc cũng tỉnh .
“Vậy tớ nhé.”
Cô vẫy tay chào Cố Tương đang dài sofa, xách túi rời khỏi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-42.html.]
Ở trong nhà cả buổi, đến khi khỏi khu chung cư Giản Dao mới phát hiện ngoài trời đang mưa, lớn, nhưng rả rích ngừng.
Cô kéo thấp vành mũ, đội mưa bước chậm rãi khỏi khu dân cư.
Lúc đến đây, cô cho tài xế về , giờ về chỉ còn cách gọi xe.
Trong khu nhiều lối nhỏ quanh co, vắng vẻ, đèn đường.
Cô cố ý con đường chính đèn, cúi đầu lặng lẽ để những hạt mưa lất phất rơi xuống .
Sắp đến cổng khu thì cô bỗng thấy một tiếng bước chân quen thuộc.
Cô vô thức bước chậm , ngẩng đầu về phía .
Dưới ánh đèn vàng mờ mờ, một dáng cao lớn đang cầm ô về phía cô.
Hạt Dẻ Rang Đường
Người đó cũng nhanh nhận cô, bước chân khựng một nhịp, lập tức sải dài bước nhanh tới.
Người đàn ông đến mặt cô, đưa chiếc ô đen che lên đầu cô.
Dưới ánh sáng nhạt nhòa, cô rõ gương mặt Phó Thịnh Niên, chẳng hề bất ngờ chút nào.
Từ lúc bước chân, cô là .
“Trời mưa mà mang ô?” Anh cau mày, giọng chút trách móc.
Cô mỉm : “Ra ngoài mới thấy trời mưa, lười lên lấy.”
“Người đang thương mà còn dầm mưa, bệnh đúng ?”
Anh nghiêng ô về phía cô, khiến một bên vai dần mưa ướt.
Giản Dao khẽ đẩy tay : “Anh đừng để ướt.”
Anh nghiêng ô về phía cô nữa.
“Áo ướt .”
Phó Thịnh Niên mặt lạnh, vẫn cố chấp che ô cho cô nhiều hơn.
Giản Dao đôi mắt đen sâu thẳm , trong lòng như siết chặt.
Anh thật sự lo cho cô.
Dù sắc mặt , giọng điệu cũng dịu dàng, nhưng sự quan tâm chân thật rõ ràng.
Chiếc ô lớn, đủ che cho cả hai, huống chi giữa họ còn giữ một cách.
Cô chậm, cũng chậm theo.
Thấy một bên áo khoác của mưa ướt sũng, cô chủ động nghiêng sát hơn, còn khoác tay .
Gần một chút, như ít nhất sẽ ai ướt hết.
Phó Thịnh Niên đầu cô một cái, gì, tiếp tục về phía .
Ra khỏi khu, cô xe, Phó Thịnh Niên còn giúp cô thắt dây an mới lên ghế lái.
Anh đạp mạnh ga, xe chồm lên một chút, khởi động gắt.
Giản Dao giật về , lưng đập ghế da, đau đến nhíu mày.
Cảm giác giật lùi c.h.ế.t tiệt …
“Chạy chậm thôi.” Cô khẽ lên tiếng, hoảng.
Phó Thịnh Niên nhận đạp ga quá mạnh, lập tức giảm tốc.
Về đến nhà họ Phó thì hơn 8 rưỡi tối.
Giản Dao chờ đỗ xe xong, liền che ô giúp cô, mở cửa xe.
Xuống xe , cô vẫn dán sát lấy , chủ động khoác tay .
Anh từ chối, cho đến khi cả hai bước trong nhà, lúc mới nhẹ nhàng gỡ tay cô , cởi áo khoác ướt lên thẳng lầu.
Giản Dao ở cửa một lúc lâu, ngẩn .
Người giúp việc chạy đến thấy quần áo cô ướt hết liền định đỡ cô lên phòng đồ, nhưng cô lắc đầu:
“Không cần đỡ .”
Cô gỡ mũ và khẩu trang đưa cho giúp việc, từ tốn lên lầu, đồ khô xong mới đến phòng lão phu nhân báo bình an.
“Là Thịnh Niên đón cháu về đấy ?” Lão phu nhân hiền hậu, ánh mắt đầy hài lòng.
Giản Dao gật đầu mỉm : “Vâng ạ.”
“Vậy là , cái thằng nhóc cuối cùng cũng chịu hiểu chuyện.”
Nụ của Giản Dao khựng .
Cô chợt nhớ lúc nãy khi bước nhà, Phó Thịnh Niên lạnh nhạt gạt tay cô .
Hình như… vẫn còn chút kiêng dè khi quá nhiều tiếp xúc mật với cô.
rõ ràng ban chiều còn chủ động bôi thuốc cho cô mà, chuyện chẳng cũng mật lắm ?