Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 43.
Cập nhật lúc: 2025-08-02 15:16:40
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dạo gần đây, Phó Thịnh Niên luôn những chuyện khiến Giản Dao kinh ngạc.
Nếu ghét cô, tại quan tâm đến cô?
Sau khi trò chuyện với lão phu nhân đến chín giờ tối, bà bảo nghỉ ngơi. Giản Dao cũng dậy rời khỏi phòng, lên lầu trở về phòng .
Cô úp giường, cầm điện thoại mở Weibo, lướt qua bảng hot search.
Chủ đề về việc cô và Mạnh Mỹ Trúc xảy xung đột tại bệnh viện sớm hạ nhiệt, bảng xếp hạng còn thấy tên cô nữa.
Chu Hồng đúng là việc hiệu quả.
dù chủ đề còn hot, phần bình luận bài đăng của Giản Dao vẫn tràn ngập lời mắng chửi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cô lướt vài dòng, là những lời khó . Không chịu nổi nữa, cô ném điện thoại sang một bên, rúc trong chăn.
10 giờ tối.
Mạnh Mỹ Trúc và Giản Minh Sơ xã giao về đến nhà, giúp việc ở cửa cung kính đón họ.
“Thi Thi ngủ ?” Mạnh Mỹ Trúc hỏi.
Người giúp việc lắc đầu, vẻ mặt chút khó xử:
“Tiểu thư vẫn ngủ, từ trưa ngoài về là nhốt trong phòng, ngay cả bữa tối cũng ăn.”
Mạnh Mỹ Trúc sững : “Nó ngoài gì?”
“Không rõ ạ.”
Bà lập tức ném áo khoác cho giúp việc, vội vàng lên lầu.
Đến cửa phòng của Giản Thi, bà gõ nhẹ vài cái, bên trong tiếng trả lời.
Bà mở cửa , phòng tối đen như mực.
Nhờ ánh sáng từ hành lang, bà lờ mờ thấy sofa, liền hỏi:
“Thi Thi, còn ngủ?”
Bà bật đèn trong phòng.
Ánh sáng trắng chói mắt khiến Giản Thi nhíu mắt, khó chịu lẩm bẩm:
“Mẹ, đừng bật đèn.”
Mạnh Mỹ Trúc nhấn công tắc chuyển ánh sáng sang chế độ ấm, ba bước gộp thành một bước đến mặt con gái.
Thấy mắt Giản Thi đỏ hoe, khóe mắt còn đọng nước, lòng bà thắt .
“Thi Thi, xảy chuyện gì?”
Giản Thi cúi đầu, giống như một đứa trẻ phạm , thấp giọng bất an:
“Hôm nay con vô tình đẩy chị ngã khỏi cầu thang, Niên giận, chịu con giải thích, còn quát con nữa…”
Vừa đến tên Giản Dao, Mạnh Mỹ Trúc lập tức nổi đóa:
“Lại là con tiện nhân đó, chắc chắn bày trò giả vờ đáng thương mặt Phó Thịnh Niên ?”
Giản Thi khẽ gật đầu.
“Con khốn đó!” Mạnh Mỹ Trúc tức đến run .
Giản Thi , nghẹn ngào đầy tủi :
“Mẹ… khi nào Niên thèm để ý đến con nữa ?”
“Không con, .”
“Con Niên bên con, con nhường cho chị nữa.”
Trước đây, khi Mạnh Mỹ Trúc thường xuyên Giản Dao mặt cô rằng Giản Dao giả vờ đáng thương mặt Phó Thịnh Niên để lấy lòng , cô vốn tin.
hôm nay, rốt cuộc cô cũng tin .
Nghĩ đến hình ảnh Giản Dao mặt mày tái nhợt, yếu ớt nép lòng Phó Thịnh Niên, bế thẳng lên lầu, trong lòng cô tức tối siết chặt tay.
Giản Dao đúng là diễn, hổ là diễn viên chuyên nghiệp.
“Lúc bảo con , Giản Dao thứ dễ chọc . Con còn tưởng nó thương con, suốt ngày chị chị em em. Giờ thì thấy rõ bộ mặt thật của nó ?” Mạnh Mỹ Trúc bắt đầu rót tai cô những lời cay nghiệt.
Giản Thi cúi đầu, lòng tràn đầy uất ức, chỉ hận sớm lời .
Nhìn bộ dạng bất lực của con gái, Mạnh Mỹ Trúc khẽ thở dài.
Trước đây, vụ bỏ hải sản hộp cơm của Giản Dao chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của bà .
Một khi Giản Dao dị ứng hải sản, phản ứng sẽ dữ dội, thể nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc đó, đương nhiên Giản Dao sẽ đổ hết tội lên đầu Giản Thi.
Kế hoạch chính là khiến hai chị em trở mặt.
Bà việc thể bất lợi cho Giản Thi, nhưng bà nhất định khiến Giản Thi rõ bộ mặt thật của Giản Dao, con tiện nhân đó vì một đàn ông mà chẳng coi em gái gì, tất cả cái gọi là tình đều là giả tạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-43.html.]
Người phụ nữ đó ích kỷ đến mức thể từ thủ đoạn để đạt mục đích.
Hai năm , để danh phận “Phó phu nhân”, Giản Dao lợi dụng cơ hội cứu mạng con gái bảo bối của bà để ép buộc Phó Thịnh Niên, chỉ chừng đó đủ để chứng minh, trong mắt Giản Dao, Giản Thi chẳng chút giá trị nào.
“Con đừng lo, sẽ giúp con.” Bà xuống bên cạnh Giản Thi, an ủi lau nước mắt cho Giản Thi.
Giản Thi ngẩng đầu bà: “Mẹ giúp bằng cách nào?”
“Có cách mà.”
“Chị chị sẽ chủ động ly hôn.”
Mạnh Mỹ Trúc lập tức trừng mắt: “Con còn tin lời con tiện nhân đó ?”
Giản Thi im lặng một lúc, lắc đầu.
Trước đây thể cô từng tin, nhưng bây giờ thì .
“Cả ngày nay con ăn gì đúng ?” Mạnh Mỹ Trúc xót xa ôm lấy con gái, vỗ nhẹ lên lưng cô .
Giản Thi tê dại đến mức còn cảm giác đói mệt nữa.
Từ lúc rời khỏi nhà họ Phó, cô suốt dọc đường, đến mức cạn cả nước mắt, mà đến giờ vẫn nhận lấy một cuộc gọi từ Phó Thịnh Niên.
Cô nghĩ rằng ít nhất cũng sẽ gọi điện hỏi han một câu, dù gì hôm nay cô cũng sốc nhẹ.
“Thôi nào, đừng buồn nữa. Mẹ sẽ bảo chuẩn chút đồ ăn cho con.”
Giọng điệu của Mạnh Mỹ Trúc dịu . Bà rời khỏi phòng.
Giản Thi lặng một lúc, đó rửa mặt xuống lầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Mạnh Mỹ Trúc thấy cô ăn hết mới an tâm đưa cô về phòng, đợi đến khi cô ngủ mới rời .
Giản Dao ngủ một mạch đến sáng hôm .
Cô đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Tiếng giúp việc vang lên từ bên ngoài:
“Thiếu phu nhân, Giản phu nhân tới, gặp cô.”
Giản phu nhân?
Không là Mạnh Mỹ Trúc ?
Nghĩ tới những chuyện xảy tối qua, trong lòng cô lập tức dâng lên dự cảm .
Mạnh Mỹ Trúc đến tìm từ sáng sớm, mười phần là vì chuyện của Giản Thi.
“Bảo bà .” Cô trả lời lạnh lùng.
Người giúp việc lập tức xuống lầu truyền lời.
“Thiếu phu nhân đang khỏe, tiện tiếp khách.”
Mạnh Mỹ Trúc đoán sẽ từ chối, bà liền đặt quà mang cho lão phu nhân lên bàn, nở nụ lịch sự, dậy rời .
Lão phu nhân tuổi cao, ngủ ít, sáng sớm thức dậy dạo trong vườn.
Nhìn thấy Mạnh Mỹ Trúc, bà mời Mạnh Mỹ Trúc trong nhà.
Mạnh Mỹ Trúc kể chuyện tối qua, Giản Thi buồn đến mức cả đêm ngủ, hôm nay đặc biệt đến để xin con gái.
Cũng tạm coi là điều.
…
Giản Dao khi đánh thức thì ngủ .
Cô dậy rửa mặt đồ, xuống lầu ăn sáng cùng lão phu nhân.
Phó Thịnh Niên dậy muộn hơn một chút, nhưng vẻ nghỉ ngơi đủ, sắc mặt hơn nhiều.
Anh mặc bộ vest sẫm màu là phẳng phiu, khí chất nổi bật, khiến thể rời mắt.
Hiếm khi, một câu: “Chào buổi sáng.”
Giống như , từng với cô “chúc ngủ ngon”.
Sau bữa sáng, cô chủ động tiễn ngoài, bậc thang lên xe.
Anh cũng liếc cô qua cửa kính, đó hiệu cho lão Lý lái xe.
Xe lăn bánh rời , Giản Dao chuẩn nhà, thì lưng vang lên một giọng khiến cô khựng .
“Thân thể khỏe mà còn cố ngoài tiễn Phó Thịnh Niên ?”
Cô đầu, thì thấy Mạnh Mỹ Trúc từ đột nhiên xuất hiện, vài bước tiến gần, túm lấy tay cô kéo xuống bậc thềm.
Cô lảo đảo, suýt ngã, cố gắng vững, cau mày, hất mạnh tay bà :
“Bà ?”
Mạnh Mỹ Trúc lạnh:
“Chưa gặp cô, cam lòng rời ?”