Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 9.

Cập nhật lúc: 2025-07-29 14:30:53
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đi luôn ?”

“Mới đến ! Ngồi uống vài ly chứ.”

“Đây chính là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết nhỉ, từ đồng phục học sinh đến váy cưới luôn đó!”

“Ghen tỵ thật đấy!”

……

Phó Thịnh Niên để tâm đến những lời bàn tán đó, đỡ Giản Dao rời khỏi phòng tiệc.

Lên xe, Phó Thịnh Niên lập tức đẩy Giản Dao – vẫn đang bám chặt lấy , ghét mùi rượu nồng nặc cô.

Giản Dao bất ngờ đẩy mạnh, mất trọng tâm, ngã nhào sang một bên, đầu va mạnh cửa kính xe “cộp” một tiếng, đau đến mức khẽ rên lên, mắt cũng tối sầm .

Anh tay thật tàn nhẫn.

Cô yếu ớt dựa lưng ghế, nước mắt rơi lã chã.

uống khá nhiều, nhưng cô vẫn ý thức chuyện gì xảy , cô chỉ mượn rượu mà ôm một chút, ghét bỏ đến thế.

dám đến gần Phó Thịnh Niên nữa, ngoan ngoãn giữ cách, suốt cả quãng đường trở về chỉ âm thầm cắn chặt răng, cố bật thành tiếng.

Phó Thịnh Niên cô lấy một cái.

Khi xe dừng cổng biệt thự nhà họ Phó, đợi lão Lý đến mở cửa mà tự xuống xe.

“Phó Thịnh Niên.” Cô nhịn nữa, gọi một tiếng.

Anh chẳng buồn đầu, như thể thấy.

Cô đẩy cửa xe lao xuống, loạng choạng đuổi theo.

“Tại chứ?”

“Em rốt cuộc ở chỗ nào?”

“Phó Thịnh Niên, !”

“Là chịu ly hôn, giờ trách em bám lấy ?”

sụp đổ, gào lên như điên.

Phó Thịnh Niên khựng , dừng bước.

Anh đầu, Giản Dao đang nước mắt giàn giụa, cả mệt mỏi xiêu vẹo bước đến gần .

“Em gì sai mà đối xử với em như ?”

Sắc mặt lạnh lẽo, từng chữ thốt đều như dao:

“Cô sai gì ?”

“Hai năm , như vẫn đủ để chuộc ?”

Cô lau nước mắt, đưa tay định nắm lấy tay .

Thế nhưng khi tay cô gần chạm tới, vô thức đưa tay né tránh.

“Chưa đủ.”

Anh chỉ lạnh nhạt ném hai chữ bước lên lầu.

Giản Dao như phát điên, chạy theo:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Nếu yêu em, thì hãy ly hôn ! Tại cứ đối xử với em như thế ?”

Người đàn ông để tâm, từng bước bước dứt khoát.

“Phó Thịnh Niên, em…”

Giản Dao bất ngờ bước hụt, cả ngã mạnh . Câu còn kịp thốt hết thì một cơn đau buốt tận xương cắt ngang thứ.

Cô ngã lăn xuống cầu thang.

Tiếng động lớn cuối cùng cũng khiến Phó Thịnh Niên .

Mở mắt , mắt Giản Dao là một mảng trắng.

Tầm dần rõ ràng, cô mới nhận đang giường bệnh trong bệnh viện.

Phó Thịnh Niên bên cạnh, đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm cô.

“Giản Dao, cho cô , đừng tưởng dùng chiêu là khiến thương hại cô. Cô chỉ càng khiến thêm ghê tởm.”

Không ngờ cô chỉ vì ngã cầu thang mà đổi là một câu vô tình đến thế từ .

Anh nghĩ cô cố tình ngã để gây sự chú ý ?

“Em…” Cô giải thích.

Phó Thịnh Niên đột nhiên bật dậy, cho cô cơ hội thêm gì, sải bước rời khỏi phòng bệnh, mạnh tay đóng sập cửa .

Tiếng “rầm” vang lên, tim cô cũng như ai đó bóp nghẹt.

Đêm đó, cô gần như thể chợp mắt, chỉ ngây ngốc chằm chằm trần nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-9.html.]

Cánh tay quấn băng dày cộp, khắp đau nhức, nhưng gì đau bằng vết thương trong tim cô.

viện hai ngày, giúp việc đúng giờ mang cơm tới, còn một y tá riêng chăm sóc.

Phó Thịnh Niên hề đến thăm.

Sau khi xuất viện trở về nhà, như cố ý tránh mặt, mấy ngày liền về.

Chớp mắt một tuần trôi qua, cô đoàn phim.

Cô đặt vé máy bay buổi sáng, khi rời nhắn tin cho Phó Thịnh Niên: “Ly hôn .”

Lên máy bay, cô tắt nguồn điện thoại.

Sau hai tiếng bay, khi đến H thị, việc đầu tiên cô là mở điện thoại.

Cô nghĩ sẽ trả lời, nhưng .

Vết thương ở tay ảnh hưởng nhiều đến việc phim, trang phục cổ trang dày dặn thể che vết thương .

Giản Dao cố gắng giữ luôn bận rộn, dồn bộ tâm trí công việc để nghĩ đến Phó Thịnh Niên.

Hai tháng , cảnh của cô tất.

Tối ngày rời đoàn, cả đoàn tổ chức tiệc mừng cho cô. Là nhân vật chính, cô thể từ chối, đành nhận lời.

Bữa tiệc tổ chức ở một câu lạc bộ gần đó, đoàn phim đặt một phòng lớn, đạo diễn, phó đạo diễn, nhà sản xuất và các diễn viên chính đều đến đông đủ.

Giản Dao chỉ đến ứng phó, uống vài ly viện cớ khỏe để rút lui sớm.

Đường Tiêu đuổi theo, chủ động đề nghị đưa cô về khách sạn.

“Cô vẻ vui.” Anh nghiêng đầu cô, giọng dịu dàng, “Ngoài lúc diễn xuất, gần đây thấy cô nào. Có chuyện gì ?”

Cô lắc đầu, ánh mắt dán khung cảnh đường phố vùn vụt lùi bên ngoài cửa xe, trong đầu ngừng hiện lên gương mặt lạnh lùng của Phó Thịnh Niên.

Quay phim xong , còn việc gì để , cô bắt đầu nhớ đến .

Cô cảm thấy thật vô dụng.

Từ thời cấp ba, cô yêu .

Thời gian trôi qua, bốn mùa đổi , mà cô yêu thấp hèn như thế suốt mười năm.

“Không gặp sẽ là khi nào. Nếu cô coi là bạn, chuyện gì cứ với .” Đường Tiêu chân thành.

Cô gượng , “Không , chỉ là mệt.”

“Không hôm nay mới quen cô. Cô tâm sự , .”

Giản Dao im lặng, gì thêm.

Tới khách sạn, cô cảm ơn xuống xe, trong. Không ngờ Đường Tiêu theo thang máy.

“Để tiễn cô lên phòng.”

“Không cần .”

nhất định tiễn.”

Giản Dao bất lực bật , “Vậy thì tiễn thì cứ tiễn.”

“Đây là vinh hạnh của .”

Giản Dao tâm trí rối bời, Đường Tiêu gì cô cũng để tâm.

Đến cửa phòng, cô đầu : “ nghỉ đây.”

mong hợp tác với cô nữa.” Đường Tiêu nghiêm túc , “Cô là một diễn viên giỏi.”

“Cảm ơn.”

hy vọng gặp , cô còn gương mặt buồn bã nữa. Cười nhiều lên nhé, cô .”

Cô gật đầu, lời tạm biệt.

Tìm thẻ từ trong túi mở cửa phòng, cô chuẩn bước thì một bàn tay bất ngờ kéo cô .

kéo mạnh về phía , lưng đập một lồng n.g.ự.c ấm áp, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô.

“Giản Dao, ôm cô một chút, chỉ một lúc thôi.”

Giọng trầm ấm của Đường Tiêu vang lên bên tai cô.

Cô như điện giật, lập tức vùng khỏi vòng tay , bản năng lùi giữ cách.

“Anh ?” Cô hoảng hốt.

Vẻ mặt Đường Tiêu nghiêm túc, từng từ rõ ràng:

Phó Thịnh Niên đối xử với cô . Vết thương ở tay cô là do đánh ?”

“Không , là vô ý ngã.”

“Cô thể lừa , nhưng lừa chính ?”

“Anh hiểu lầm .”

Phó Thịnh Niên… thật sự từng tay với cô.

Loading...