bước  căn phòng bỏ trống ba năm của .
 
Đóng cửa, bật điều hòa 26 độ. Làn gió mát lặng lẽ lan ,  tựa lưng  tường, thở hắt một  dài.
 
Vừa dọn xong đồ, Trương Phương lắc lư điện thoại, lộ vẻ ngập ngừng.
 
 mở WeChat.
 
Dòng mới nhất là của Lâm Bân Bân: chín tấm hình buffet khách sạn 5 .
 
Bố  và nó  rạng rỡ.
 
Caption: “Đưa bố  mở mang.”
 
Họ hàng  like tới tấp: “Bân Bân hiếu thảo quá!”
 
“ là  chí!”
 
Thậm chí cả ảnh đại diện ba  cũng đồng loạt đổi sang ảnh  chụp.
 
Ai   sẽ tưởng nó mời.
 
“Chị…” Trương Phương lí nhí: “Sao chị  ?”
 
“Bân Bân  nghiệp xong vẫn ở nhà ‘ôn thi’, lấy   tiền  buffet?”
 
“Hồi đầu năm bà nội mổ, chị còn  đủ tiền  vay em cơ mà! Bảo  lương cao mà chị chẳng tích  đồng nào…”
 
Chưa dứt lời, điện thoại  rung: tin nhắn ngân hàng—“Chi tiêu 1.800 tệ”.
 
 bình thản đưa Trương Phương xem: “Không chỉ bữa . Nó còn bắt  đóng 60 nghìn tiền lớp phỏng vấn!”
 
“Giờ em hiểu .” Cô  an ủi, “Chị  cho họ tỉnh  thôi. … công ty  sắp chuyển trụ sở, ký túc cũng thu hồi. Lúc đó chị  ?”
 
“Yên tâm,  tính . Có headhunter mời  sang công ty nước ngoài, chức vụ với lương đều  hơn. Chỉ là   đào tạo hai năm ở nước ngoài,  còn lưỡng lự.”  vỗ lưng cô . “ là sếp của em, năng lực  em  rõ ?”
 
Trương Phương thở dài: “. Hồi tổng công ty gọi chị về, em còn tưởng chị sẽ , ai ngờ chị vì gần nhà mà ở . Có gì cần giúp cứ  nhé!”
 
“Ừ.”
 
Vừa dứt, màn hình sáng lên.
 
Một tin nhắn thoại từ .
 
“Bình Bình, con còn giận ? Mẹ   chợ mua cái quạt nhỏ cho phòng con. Tý con về rửa sạch là dùng  ngay.”
 
 suy nghĩ một lúc,  chặn luôn . Cả bố và Lâm Bân Bân,  cũng đưa  danh sách đen.
 
3
 
Vài ngày ở ký túc,  mới thấy dễ thở nhường nào.
 
Không còn chen xe bus giờ cao điểm. Về phòng là  điều hòa. Như trộm  thời gian .
 
 tưởng sẽ yên  một thời gian.
 
 một cuộc gọi từ  cả ở quê dập tắt ảo tưởng.
 
Anh bảo bà nội ngã đêm qua, nhất quyết   viện, chỉ lẩm bẩm chia gia sản, còn chỉ đích danh   .
 
 thót tim, vội mượn chiếc xe Trương Phương mới mua  nửa tháng, phóng về quê.
 
Vừa dừng xe,  thấy Lâm Bân Bân lái một chiếc SUV mới keng, cả nhà ba    rộn ràng bước xuống.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoi-tiet-nang-nong-bo-me-thao-dieu-hoa-phong-toi-cho-em-trai/2.html.]
Mẹ thấy  đầu tiên, vội : “Bình Bình? Sao con về đột ngột ? Mẹ đang định gọi cho con. Hồi bé bà nội thương con nhất mà…”
 
  đáp, mắt dán  chiếc xe .
 
Mẹ  theo,  lộ vẻ chột : “Bân Bân bảo   xe bất tiện quá. Bố  nghĩ nó với Viên Viên yêu  chừng  năm , chẳng lẽ để em con mất mặt. Bọn  chỉ lái thử ở showroom, thì bà nội gọi gấp. Cậu sale  bụng, cho mượn chạy về, bảo tối   đặt cọc…”
 
“ đấy chị, xe  ngon lắm.” Bân Bân hí hửng: “Sau  đưa đón Viên Viên  , bố  gọi là con tới ngay. Chị  phiền chứ?”
 
 cạn lời,   bỏ .
 
Mẹ kéo  , giọng mềm hẳn: “Con còn giận  ? Vài hôm  đấy. Nhìn ,  mua cho con cái váy mới, đúng màu pastel con thích nhất, cái con gửi    cháy hàng,  tìm mãi mới . Tha cho  nhé? Mẹ hứa   chuyện gì cũng bàn với con !”
 
Bà lôi từ ghế   một chiếc váy.
 
 cái  từng thích, cũng đúng màu  mơ.
 
Ký ức vỡ òa trong một khoảnh khắc.
 
Hồi nhỏ  gửi ở nhà bà nội,  mặc đồ cũ của các .
 
Mơ ước lớn nhất là  một chiếc váy của riêng .
 
Sau về sống với bố  thời cấp 2,  tặng  chiếc váy đầu tiên,  nhào  lòng   nức nở.
 
Lần đó khiến  ngây thơ tin rằng, ngày xưa  ở cùng là vì bất đắc dĩ,  vẫn yêu .
 
 đón lấy, ngón tay vô thức miết lên vải.
 
Khóe môi   nhếch lên…   một câu của em  đập vụn: “À cái  á? Lúc mua  thấy , định bảo con mang tặng Viên Viên.  Viên Viên  thích màu , nên để tủ. May mà Viên Viên rộng rãi,  bảo cho chị thì gật ngay.”
 
Bố  cạnh, còn gật đầu khen thằng em “ điều”.
 
“Mẹ,” giọng  run, “hồi đó… chính con  với , con thích cái váy … đúng ?”
 
Mẹ ngẩn: “Gì cơ?”
 
“Ngày xưa   , chỉ cần Bình Bình thích,  sẽ mua cho con.”
 
 siết váy, mạnh tay một cái, “xoẹt”—váy rách  đôi,  ném trả: “Còn bây giờ?”
 
“Váy con thích, đem tặng cô  ? Cô   cần, mới đến lượt con?”
 
Bân Bân nhảy dựng: “Chị, chị lố  đấy? Em với Viên Viên rộng rãi thế còn sai ?”
 
“Câm miệng!”  quát. “ đang  chuyện với ,  đến lượt mày xen !”
 
“Chát!”—một cái tát trời giáng hằn lửa lên má .
 
Bố  chắn  mặt, mặt sầm sì, chỉ tay quát: “Lâm Bình Bình, nó là EM MÀY! Sao dám ăn  thế!”
 
4
 
Tiếng ồn kéo   từ buồng bà nội ùa .
 
Anh cả  vết  mặt , giọng trầm hẳn: “Chú quá đáng đấy.”
 
“Biết bà nội thương Bình Bình nhất, mà còn đánh nó  nông nỗi . Lát bà thấy thì đau lòng thế nào?”
 
Trong giọng  ghìm giận.
 
Chúng  lớn lên bên bà,  đương nhiên  chịu nổi cảnh   bắt nạt.
 
  dặm một lớp phấn dày ngay  khi  nhà, mong che vết tát đỏ lòm.