2
Ta và Ân Húc là thanh mai trúc mã.
Lần đầu gặp mặt,  vẫn là vị hoàng tử nhỏ  Hoàng Thượng yêu chiều nhất.
Còn  vẫn là đích trưởng nữ của Phụ quốc tướng quân.
Cha  an bang định quốc, chiến công lẫy lừng.
Khi ông đại thắng trở về, Hoàng Thượng đặc biệt mở tiệc trong cung đãi ông.
Trong buổi tiệc , Ân Húc vô tình  bẩn váy của .
Ta  lóc mách Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương trêu ghẹo :
"Vậy phạt nó    lang quân cho con, bảo vệ con suốt đời suốt kiếp, chịu  nào?"
Ta  trả lời thế nào,  quên mất .
Ta chỉ nhớ, hôm đó mặt  đỏ bừng bừng.
3
Kể từ đó, Ân Húc thường xuyên xuất cung gặp .
Hắn cùng  học võ  sách, cùng  cưỡi ngựa b.ắ.n cung.
Khi nổi gió,  sẽ cùng  thả diều.
Khi tuyết rơi,  sẽ cùng  đắp  tuyết.
Những buổi chiều nhàn rỗi,  sẽ kéo   nghỉ ngơi  bóng cây.
Miệng lẩm bẩm những lời như mộng như thực:
"Thời Vi, bao giờ  mới cưới  nàng đây..."
Lời  tình cờ  cha   ngang qua  thấy, cha   trêu:
"Tứ hoàng tử, ít nhất cũng  đợi Vi Vi nhà  cập kê  chứ!"
Ân Húc  hổ che mặt bỏ chạy.
Cha  ở phía   lớn.
Chuyện cưới xin của hai chúng , tuy   hôn ước rõ ràng, nhưng  trở thành sự ngầm hiểu của tất cả  .
Hắn mong chờ  cưới .
Ta cũng mong chờ  gả cho .
4
Biến cố xảy   một năm .
Một năm , Thái phó dâng sớ lên Bệ hạ,  cha  thông đồng với giặc, mưu phản.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Trong nhà ,   tìm thấy thư từ thông đồng với giặc.
Chứng cứ rành rành, phủ Tướng quân  khám xét niêm phong tài sản.
Cha ,  , các  trai , và cả .
Chúng   nhốt  cũi tù, mang gông xiềng.
Cha  quỳ sụp xuống đất,  ngừng dập đầu về hướng hoàng thành:
"Bệ hạ! Thần  bao giờ  những lá thư ! Có kẻ vu oan hãm hại! Bệ hạ!"
Máu tươi thấm đẫm mái tóc hoa râm nơi thái dương của ông, nhuộm đỏ mái đầu bạc.
Ta hiểu cha  mà.
Vì    ngai vàng , cả đời ông đem tính mạng treo  chiến trường, xông pha trận mạc, g.i.ế.c giặc lập công, lấy  báo đáp.
Một  như , họ   ông phản quốc thông đồng với giặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoi-vi-usjw/chuong-2.html.]
Thật quá nực .
, dù cha   gào thét thế nào, Hoàng Thượng vẫn  hề gặp ông.
Đến cuối cùng, ông đành chấp nhận  phận.
Ông  còn cầu xin gặp Bệ hạ nữa, mà nắm c.h.ặ.t t.a.y :
"Vi Vi, dù  đến bước đường nào, cũng  sống cho thật ."
Theo luật lệ, cha và các    đưa  Ngọ Môn c.h.é.m đầu, còn  đáng lẽ  sung  quan kỹ.
 hôm đó, tuyết rơi  nhiều.
Trong ngục,   tin Ân Húc vì  mà quỳ  cổng cung ba ngày ba đêm.
Cuối cùng Hoàng Thượng cũng động lòng.
Miễn tội cho .
Lúc   khỏi ngục,   ngoài cửa đợi .
Ngoài cửa tuyết rơi mịt mù, nhưng sắc mặt  còn trắng hơn cả tuyết.
Bao nhiêu tủi hờn bấy lâu nay   kìm nén  nữa, nhào  lòng   nức nở.
Hắn cởi chiếc áo choàng lớn   khoác cho ,  dúi  lòng  một chiếc lò sưởi tay:
"Đừng sợ, nàng còn  ."
Hắn ôm chặt lấy , .
Còn  nắm c.h.ặ.t t.a.y , như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
 ,  thế gian ,  chỉ còn   mà thôi.
5
Vì là con gái của tội thần,  chỉ  thể  .
Đêm  kiệu  phủ, chúng   đối diện .
Và câu đầu tiên   với  là:
"Xin ."
Ta hiểu ý .
Hắn xin  vì  thể cưới   chính thê.
...
Ân Húc,    gì chứ?
Ta nghĩ đến  cha  oan khuất của , ông     gì?
Chúng  đều   .
 chúng  dù cố gắng hết sức, cũng chỉ nhận  kết cục .
Ta sống bên cạnh Ân Húc với  phận  thất  một năm.
Tình cảm của  dành cho ,  rõ  phai nhạt tự lúc nào.
Có lẽ là khi vì , Phụ hoàng vốn yêu thương  ngày càng ghét bỏ .
Có lẽ là khi vì , các đại thần trong triều dần xa lánh .
Có lẽ là khi vì ,   thấy  khác xì xầm bàn tán  đường.
Sự tồn tại của  như một cái gai,  chỉ cần  gần  một chút là sẽ  tổn thương.
Vì   cũng dần xa cách .
Cho đến tận hôm nay.
Hắn cưới Từ Mộng Nhiên, con gái của Thái phó,  chính thê.