6
Ngày hôm , theo lệ,   dâng  cho chủ mẫu mới.
Từ Mộng Nhiên  nghiêm chỉnh ở ghế ,  bưng chén  từ từ quỳ xuống  mặt ả.
Chỉ là khi ả sắp nhận lấy, Thanh Hạnh bỗng dưng mang mấy cây trâm cài tới, hỏi ả lúc  cung  đeo cây nào.
Thế là Từ Mộng Nhiên  phòng trong chọn trâm cài.
Ta vẫn giơ chén  quỳ nguyên tại chỗ, trông như một con ngốc.
Chỉ một lát, cánh tay    mỏi  rã rời.
Cuối cùng  chịu nổi nữa,  rơi chén  xuống đất.
Tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng thu hút những  trong phòng bước .
Từ Mộng Nhiên còn  kịp  gì, Thanh Hạnh  xô  một cái, lớn tiếng : "Sao ngươi dám vô lễ như ! Không  dâng  cho phu nhân cũng  cần cố ý  rơi chén !"
Bị ả xô như , tay  đè lên mảnh vỡ của chén , rạch một vết.
Thúy Nhi nhanh chóng tới đỡ  dậy.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bênh vực  : "Là phu nhân mãi  nhận chén , Di nương chúng  mới vô ý  vỡ!"
"Hay lắm, còn  đổ tội cho phu nhân nhà  nữa !"
Thanh Hạnh    giơ tay định đánh, Thúy Nhi liền cản .
Thế là  hiểu , hai  họ xô đẩy .
Ta vội vàng đưa tay ,  can ngăn.
Ngay lúc đó,  tận mắt  thấy Từ Mộng Nhiên  bên cạnh bỗng dưng đụng  tay ,  ngửa   .
Trông cứ như là   đẩy ngã ả .
Ít nhất thì khi Ân Húc bước ,    thấy cảnh tượng đó.
Hắn như nâng niu trân bảo, nhanh chân đến bên Từ Mộng Nhiên ôm ả  lòng, quát : "Ngươi hỗn xược!"
Ta luống cuống chân tay, sững sờ tại chỗ.
Thấy Từ Mộng Nhiên đang nép trong lòng  kéo kéo tay áo , dịu dàng : "Thiếp  , Thời Vi nàng  cũng  cố ý ."
Lúc   mới hiểu,   rơi  bẫy của ả.
Một cái bẫy chỉ nhằm  .
7
Ân Húc chau mày, ánh mắt bình thản.
 ai cũng ,  vẻ bình thản đó của , là cơn thịnh nộ đến mức nào.
Hắn  nay vẫn , vui buồn đều  lộ  mặt.
Ta nhớ  rõ,    tức giận như  là  một năm .
Lúc đó  mới  phủ  lâu, cùng  dạo chơi trong vườn hoa,   may  thấy    hòn giả sơn xì xầm bàn tán.
"Nghe  vị  thất mới của Vương gia là con gái tội thần?"
" , Vương gia quyết tâm  cưới nàng , còn từng quỳ  cổng cung ba ngày ba đêm."
"Còn khiến Thánh Thượng nổi giận, cuối cùng tuy đồng ý, nhưng chỉ cho nàng   ."
"Nghe  nàng  vốn dĩ  trở thành quan kỹ, với nhan sắc của nàng , hì hì..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thoi-vi-usjw/chuong-3.html.]
Ta nắm tay Ân Húc,  hiệu cho  lùi , đừng lộ diện.
Không   nhân từ  so đo với họ, mà là  nhận , nếu cứ thế  mà  ,  sẽ  khó xử.
Vì những gì họ , đều là sự thật.
Sắc mặt Ân Húc bình thản như hôm nay.
Ta vốn tưởng   để tâm.
  đó, Thúy Nhi  với , kẻ bàn tán đó ngày hôm    đánh cho thừa sống thiếu chết,  đuổi  khỏi phủ.
Ta  khỏi  chút cảm khái trong lòng.
Năm đó  nổi giận là vì .
Hôm nay  nổi giận  là nhắm  .
Đôi mắt sâu thẳm vẫn  một gợn sóng,  chậm rãi cất lời: "Xin  phu nhân ,     phạt ngươi."
Nhìn  như ,  bỗng cảm thấy  chút mệt mỏi.
Ta  dậy, đưa một tay nắm lấy cánh tay , thẳng thắn đối diện với ánh mắt :
"Ta  đẩy Từ Mộng Nhiên, Ân Húc,  tin  ?"
Hắn    chớp mắt.
Lúc , Từ Mộng Nhiên bỗng dưng   xen : "Thiếp thật sự  , hai vị đừng vì chuyện  mà tổn thương tình cảm."
Nghe thấy lời , Ân Húc như bừng tỉnh, lạnh lùng : "Những gì  thấy, chính là ngươi đẩy."
Giọng điệu  chút nể nang.
Ta  thảm.
Hiểu .
Hắn  tuyệt tình như .
Ta buông tay, vết thương do mảnh vỡ chén  rạch  để  một vệt m.á.u đỏ  tay áo .
Bước đến  mặt Từ Mộng Nhiên, giơ tay lên.
"Chát!" Tiếng bạt tai rơi  má,  rõ mồn một.
Ta là con gái của Phụ quốc Đại tướng quân, dù  rơi   cảnh , cũng  thể để ả  bắt nạt như .
"Đây là cô nợ ."
Ta  với Từ Mộng Nhiên đang sững sờ há hốc miệng.
8
Tất cả   đều c.h.ế.t lặng.
Từ Mộng Nhiên  cơn kinh ngạc, là  phản ứng  đầu tiên.
"Vương gia..." Ả nức nở nhào  lòng Ân Húc.
Ân Húc gầm lên: "Thời Vi!"
Mọi  sợ hãi đến mức  dám hó hé, im thin thít.
Ta  mặc kệ cơn giận của ,  rạng rỡ:
"Vẫn  chúc mừng Vương gia tân hôn đại hỷ, chúc mừng Vương gia    lương duyên, chi bằng cho  một tờ giấy hưu thê,  lập tức rời phủ, thành  hai vị một đời một kiếp một đôi ."