Thôn Quỷ Ở Núi Sau - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-19 11:26:24
Lượt xem: 951

Năm , về quê ăn Tết. 

 

bạn nối khố Cẩu Tử rủ lên ngôi miếu bỏ hoang núi thám hiểm. 

 

Đêm đó, ác mộng đeo bám dứt.

 

Sáng dậy, phát hiện ngôi làng trở nên kỳ quái, còn cha thì như thể biến thành khác.

 

Điều đáng sợ hơn cả là bà nội mất của xuất hiện ngoài cửa sổ, cho một bí mật kinh thiên động địa:

 

“Cả làng ... đều ăn thịt cháu.”

 

1

 

giật tỉnh dậy, cảm thấy n.g.ự.c như đè nặng, liền nhà để vệ sinh.

 

Vừa xuống kịp gì, chợt thấy sườn núi phía sáng rực những ngọn đuốc.

 

sững .

 

Vừa chớp mắt, ánh sáng đó biến mất.

 

hét toáng lên: “Có maaaaa!”

 

vội vàng kéo quần lên cắm đầu chạy về nhà.

 

Chạy mấy bước thì đụng ngay

 

Tóc bà rối tung, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối. 

 

Cảnh tượng khiến da đầu tê dại.

 

Mẹ nghiêng đầu :

 

“A Chính, con la cái gì đó? Nửa đêm nửa hôm ngủ, cha con cũng tỉnh luôn .”

 

thở hổn hển:

 

“Con... con mơ thấy ác mộng... con mắc tiểu nên tỉnh dậy, mơ thấy mất tích ở núi , cầm đuốc tìm con khắp nơi...”

 

năng lộn xộn, đầu óc choáng váng.

 

Đột nhiên, tai ù lên, trong đầu vang lên tiếng ong ong.

 

Giữa âm thanh đó, mơ hồ thấy từ phía núi vọng tiếng gọi.

 

Đó là giọng của !

 

“A Chính ơi, con ? Ra đây ... con trai của ơi...”

 

Giọng lẫn với tiếng nức nở quái dị.

 

... đang ngay mặt cơ mà!

 

Hơn nữa, bà vẫn im lặng, hề mở miệng câu nào.

 

Vậy thì... ai đang gọi tên ?

 

Chẳng lẽ... thật sự ma?

 

kể chuyện, chỉ bảo mơ, giục mau về ngủ.

 

dụi mắt, cảm giác đèn trong nhà mờ ảo đến kỳ lạ.

 

kỹ hơn thấy đúng là , chỉ là sắc mặt bà tái.

 

Chắc tại trời lạnh quá thôi.

 

giường, trằn trọc mãi vẫn ngủ .

 

Chiếc giường gỗ trong nhà mỗi khi xoay vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, âm thanh nhỏ thôi mà cứ vang lên ghê rợn giữa đêm khuya.

 

Khi trở ngoài, mắt bỗng tối đen như mực, ngay cả khung cửa sổ cũng chẳng còn thấy.

 

sợ đến mức rụt trong, kéo chăn trùm kín đầu, nhưng chân thấy lạnh buốt, như gió lùa .

 

Giọng vang lên trong bóng tối:

 

“A Chính, con thấy khó chịu ?”

 

thò đầu khỏi chăn, nhưng liền sững .

 

Cha đang ngay lưng .

 

Hai họ bên cửa, ánh mắt kỳ dị dán chặt .

 

Ánh trăng từ ngoài hắt , lạnh lẽo và nhợt nhạt, khiến khuôn mặt họ trắng bệch như phủ sáp.

 

khẽ gọi: “Cha... ...”

 

Không ai trả lời.

 

Từng sợi lông tơ dựng .

 

hoảng loạn bật đèn lên, vén chăn thì…

 

Một bàn tay lạnh ngắt đột nhiên siết chặt cổ tay

 

Cảm giác đó như một khối băng bám chặt lấy.

 

run rẩy đầu , bắt gặp một đôi mắt trống rỗng vô hồn.

 

hét thất thanh!

 

Ánh sáng bỗng lóe lên, đèn trong phòng bật.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thon-quy-o-nui-sau/chuong-1.html.]

Mẹ hớt hải chạy , vẻ mặt đầy lo lắng:

 

“A Chính! Con ? Lại mơ thấy ác mộng ?”

 

Mẹ thở dài:

“Con lớn mà gan vẫn bé thế, hét ầm lên gì khiến giật ?”

 

Cha ở cửa, mặt nghiêm nghị:

 

“Hết chơi bời mơ mộng! Ban ngày tao đừng lên núi , ! Giờ thì thấy , mơ thấy ma ? Làm ầm cả nhà dậy, mày tin tao đ.á.n.h hả?”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Thì ... đúng là mơ thật.

 

mắng một trận, nhưng trong lòng cũng thấy yên tâm phần nào.

 

Vừa thả lỏng, tai ù lên nữa.

 

Lần , là giọng cha vọng đến từ xa xăm:

 

“A Chính, đây ! Cha mắng con nữa ! Con về ... A Chính...”

 

Ngay đó, giọng của bà nội vang lên, run rẩy mà kiên quyết:

 

“Cút ! Đừng hại cháu tao! Muốn luyện hồn thì luyện hồn bà già nè! Tao cho mày!”

 

2

 

c.h.ế.t lặng.

 

Sao thấy giọng của bà nội?

 

Chẳng bà nội mất từ lâu ?

 

lắc mạnh đầu, những âm thanh quái dị lập tức biến mất.

 

Mẹ bằng ánh mắt kỳ lạ, đó tỏ vẻ lo lắng. 

 

Thấy , đầu với cha:

 

“Ông đừng quát nó nữa. A Chính chẳng lẽ ma nhập ? Từ lúc từ núi về, thấy nó bình thường...”

 

Cha gắt lên, cắt ngang lời :

 

“Nhập cái quỷ gì mà nhập! Thằng nhóc chỉ là ngủ quen chỗ thôi. Ở thành phố quen giường êm nệm ấm, giờ về giường gỗ quê nhà nên ngủ nổi. Con trai mà yếu ớt thì gì! Chẳng lẽ còn ru nó ngủ chắc?”

 

mà lòng rối như tơ vò.

 

Cả hai họ năng, cử chỉ đều giống hệt cha thường ngày.

 

Chẳng lẽ... thật sự chỉ là do lạ giường?

 

chợt phát hiện một chi tiết khiến lạnh buốt.

 

Ngay lúc .

 

Cha đang cửa phòng.

 

Không hề bóng.

 

nhớ bà nội từng :

 

“Người sống thì bóng, bóng tức là ma.”

 

Vậy... họ là ma ?

 

bối rối đến mức gì.

 

Mẹ thấy đổ mồ hôi, liền ngoài lấy nước nóng cho uống.

 

Cha thì lẩm bẩm vài câu, lảo đảo về phòng.

 

Căn phòng chỉ còn .

 

thò đầu cửa.

 

Ngoài hành lang, bóng hai họ vẫn hiện rõ.

 

tự bản , chắc do hoang tưởng quá.

 

cảm giác bất an vẫn đeo bám, khiến chỉ mong trời mau sáng.

 

Mẹ bưng một bát nước nóng , xuống mép giường.

 

Bà lau mồ hôi trán , ánh mắt đầy thương xót.

 

cầm lấy bát nước, tim vẫn đập thình thịch, dám cử động.

 

Vì đầu ngón tay ... lạnh như băng, giống hệt một khối nước đá nhấc khỏi chậu.

 

giả vờ ngáp dài:

 

“Mẹ ơi, con buồn ngủ , nghỉ .”

 

Nói xong, xuống, kéo chăn trùm kín đầu.

 

Ngay lúc đó, trong đầu vang lên tiếng ù ù khó chịu, tiếng khàn khàn vang ngoài cửa:

 

“He he he... lớn tướng còn để dỗ ngủ ...”

 

Đó là... giọng của bà nội !

 

Một luồng khí lạnh chạy thẳng từ gót chân lên đỉnh đầu.

 

Không thể nào... chẳng lẽ hồn bà nội thật ?

 

“Cọt kẹt”

 

Loading...